Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 128: Chương 128: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (25)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– ————————————–

Chỉ là, cô hẳn sẽ không tiếp tục đến chơi game với mình nữa.

Hắn rũ mắt, an tĩnh cất đĩa game vào trong túi.

Đứng dậy, mở tủ ra, cất đống đĩa xuống phía dưới cùng.

Thế nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới những chuyện khiến người ta phiền lòng đó, thiếu niên nhìn một lúc, cảm thấy không quá hài lòng. Liền mở tủ quần áo lấy ra một đống quần áo, cũng mặc kệ nó có phải hàng hiệu hay không, toàn bộ đều ném đè lên trêи đĩa nhạc để che đi.

Tô Hạ nhìn đống quần áo kia, lẩm bẩm nói: “Như vậy thì tốt hơn.”

Vân Phiếm Phiếm tắm rửa xong liền sợ Tô Hạ cũng đang bận chuyện riêng cho nên cũng không lập tức đi tìm hắn mà ở trong phòng mình đọc sách một lúc.

Sắp tới ngày khai giảng rồi, đến lúc đó nhất định sẽ rất bận rộn.

Cô nên học nhiều thêm một chút mới có thể có nhiều thời gian ở chung với Tô Hạ.

Ừm, cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước.

Chờ tới khi thời gian không còn sớm, Vân Phiếm Phiếm mới đi lên lầu ba.

Đứng ở cửa, một tay giơ lên gõ, rồi yên lặng đứng chờ.

Tô Hạ không có tâm tình chơi game, thời điểm chuẩn bị ngủ thì lại nghe thấy tiếng đập cửa.

Không giống tiếng đập cửa bình thường của cô, tiếng đập cửa lần này rất có quy luật, chắc là người làm trong nhà.

Tô Hạ đi ra mở cửa, tầm mắt lại không nhìn thấy người làm mà hắn nghĩ, mà lại là cô.

Hắn còn cho rằng cô sẽ không tới.

Vân Phiếm Phiếm thấy bộ dáng kinh ngạc của Tô Hạ, cho rằng hắn đã quên lời hứa sáng nay của cô, liền cười hì hì nói: “Sáng nay không phải em đã hỏi đêm nay em có thể tới hay không sao? Anh đã đồng ý rồi đó, anh quên rồi hả?”

Lúc cười rộ lên đôi mắt cô hơi cong cong như vầng trăng non, hai bên khóe môi còn có hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện.

Yết hầu Tô Hạ giật giật, thấp giọng nói: “Tôi nghĩ cô sẽ không tới.”

Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc: “Sao có thể chứ, em đã nói với anh rồi mà, em nhất định sẽ tới.”

Tô Hạ cảm giác được cái cảm xúc tim đập nhanh không chịu khống chế lại tới nữa rồi. Người mà trước đây gặp chuyện gì cũng thấy trầm ổn như hắn, đáy mắt còn xuất hiện một tia khẩn trương nho nhỏ, rất hiển nhiên là đối với lời này của Vân Phiếm Phiếm đã không biết nên đáp lại như thế nào.

Cái tay đặt ở trong túi áo khoác đã siết chặt lại, cô cũng không nhìn thấy.

Tô Hạ bình ổn cảm xúc, nghiêng người nói với cô: “Vào đi.”

Thiếu nữ đi vào, Tô Hạ đứng ở phía sau nhìn bóng dáng của cô, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt, giống như mầm non mới nhú ở trêи cây khi xuân về, chỉ có một chút nhưng lại làm người khác nhịn không được muốn ngắm mãi.

Vân Phiếm Phiếm ngồi trêи thảm, cũng không có nhìn về phía Tô Hạ, chỉ có thanh âm là truyền tới tai hắn.

“Hôm nay chơi trò gì vậy? Vẫn là những trò hôm qua chơi sao?”

Nếu vẫn là trò cần hai người tổ đội thì cô nhất định sẽ không thể lại kéo chân sau của Tô Hạ.

Cô tự cổ vũ trong lòng một phen.

Thân ảnh thon dài đứng ở trước cửa có chút cứng lại.

Ánh mắt Tô Hạ dừng ở tủ quần áo.

Không lâu lúc trước hắn còn đem mấy đĩa game kia nhét xuống đáy tủ.

Lúc ấy hắn cho rằng cô sẽ không tới đây nữa.

Bây giờ ~ ~

Hắn nhịn không được vỗ trán.

Tô Hạ trả lời cô: “Có trò chơi mới, cô giúp tôi mở TV đi.”

Vân Phiếm Phiếm đứng dậy, đi tới trước TV, lần trước chưa từng nhìn thấy Tô Hạ mở TV ở chỗ nào, cô nhìn TV, đảo qua tứ phía cũng không thấy cái chốt mở nó ở đâu.

“Em không thấy nút bật.”

Thân thể Tô Hạ đã ngồi xổm trước tủ quần áo.

Hắn quay đầu lại nhìn Vân Phiếm Phiếm đang khom lưng kiếm nút bật, cũng không lên tiếng chỉ, mà nói: “Cẩn thận tìm xem.”

Tô Hạ nhẹ nhàng mở tủ quần áo ra.

Kéo ra cái ngăn kéo ở dưới cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.