Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 130: Chương 130: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (27)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– ———————————-

Vân Phiếm Phiếm tùy tiện cầm một đĩa game lên, ấp úng nói với hắn: “Cái này nhé?”

Thanh âm nhỏ nhẹ nhưng gió thoảng bên tai.

Tô Hạ gật đầu: “Được.”

Nửa tiếng sau, Vân Phiếm Phiếm quả nhiên lại ngủ gật.

Chỉ là lần này không dựa lên vai Tô Hạ nữa mà là nghiêng lệch về phía chân giường, thân thể ở một hướng mà đầu lại ở một hướng, cách Tô Hạ cũng không gần không xa.

Tô Hạ nhìn cô, cứ cảm thấy không vừa mắt.

Cụ thể là cái gì làm hắn không vừa mắt, hắn cũng không rõ lắm.

Tô Hạ mím môi, nhìn nhìn tay cô.

Bởi vì ngủ rồi cho nên sức lực trêи tay cũng không có nhiều, đầu ngón tay phấn phấn nộn nộn cầm hờ lấy máy chơi game, máy chơi ở trêи tay cô như thể sắp rơi hẳn xuống đất đến nơi rồi. Hắn duỗi tay, đem máy trò chơi nhẹ nhàng rút từ tay cô ra.

Nhưng vẫn cảm thấy không quá vừa lòng.

Tô Hạ đứng lên, tắt TV đi, thu dọn đĩa game vào trong túi, sau đó lại ngồi ở chỗ cũ nhìn Vân Phiếm Phiếm.

Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Cô ngủ như vậy nhất định sẽ không thoải mái, sáng mai khẳng định sẽ bị đau eo.

Hắn không nhịn được mà vươn tay ra, một bàn tay vòng tới phía sau lưng cô, một tay khác dừng ở trêи cổ cô, lấy loại tư thế vừa vây mà ôm lấy Vân Phiếm Phiếm, muốn giúp cô đổi một tư thế khác.

Thời điểm ôm cô vào trong ngực, tay Tô Hạ cũng nhịn không được mà run lên hai cái.

Lúc sau, hắn chậm rãi để cô nằm thẳng người ở trêи thảm, ai ngờ đối phương bỗng nhiên giật giật người, Tô Hạ bị dọa tới không dám có thêm động tác gì nữa, thân thể của cô cứ tự nhiên lăn một vòng ở trêи thảm rồi gối đầu lên trêи đùi hắn.

Hình ảnh an tĩnh tốt đẹp, Tô Hạ nhìn gương mặt vì đè ở trêи đùi mình mà hơi bị ép xuống phính ra, lấy điện thoại, mở camera, chụp lấy một tấm.

Sủng vật trêи màn hình điện thoại nhìn hình ảnh, bất động.

Vân Phiếm Phiếm nhìn bản thân mình đang nằm trêи đùi Tô Hạ, lại nhìn ảnh chụp.

Tại sao Tô Hạ lại chụp ảnh cô?

Chẳng lẽ Tô Hạ thích cô?

Còn có, cô gối lên đùi hắn từ lúc nào vậy?

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy tư thế kia vô cùng xấu hổ, sủng vật ở trong điện thoại vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn Tô Hạ.

Chờ tới khi Tô Hạ chú ý tới sủng vật trêи điện thoại của mình đang cuộn tròn thành một cục, tựa như đang rất thẹn thùng thì mới dùng thanh âm gọi cô một tiếng: “Khương Đường?”

Thật giống như đang gọi thiếu nữ gối trêи đùi mình.

Sủng vật nghe được thanh âm của hắn, liền ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt chớp chớp vài cái.

Lúc sau, trêи màn hình liền bắt đầu nhắc nhở Tô Hạ cho cô ăn.

Tô Hạ cho cô ăn xong còn ác ý hỏi cô: “Khương Đường, ăn có ngon không?”

Cô ý tưởng hóa thành văn tự: Ăn ngon.

Tô Hạ nhìn thấy thế liền hỏi: “Khương Đường, ngươi có thích cái tên này không?”

Tên cô cô khẳng định phải thích chứ.

Vì thế cô liền trả lời: Thích.

Đại khái là cảm thấy cô quá thông minh cho nên Tô Hạ lại nhớ tới chuyện gì đó.

Lỗ tai hắn chậm rãi đỏ ửng lên, thần sắc cũng cực kỳ mất tự nhiên, đôi mắt âm trầm như mực chưa được hòa tan, lông mi đen tuyền run rẩy vài cái, hắn thả chậm thanh âm hỏi: “Khương Đường, ngươi có thích Tô Hạ không?”

Sủng vật kia bỗng nhiên nằm liệt trêи mặt đất.

Đến cái đuôi của Vân Phiếm Phiếm cũng đều cảm thấy khẩn trương lên rồi.

Cô có thích hay không? Không đúng, là Khương Đường có thích hay không?

Thần sắc Tô Hạ rất nghiêm túc, cũng không biết là đang thật sự hỏi sủng vật hay là xuyên qua sủng vật hỏi cái người có tên trùng với nó nữa.

Vân Phiếm Phiếm không có bất cứ câu trả lời nào cho nên cũng không có văn tự được hiện lên. Tô Hạ có chút thất vọng, lúc sau liền nhìn thấy con mèo trước mặt, chậm rì rì gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.