Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 137: Chương 137: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (34)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————

“Gọi là Tô Đường thì rất tiện nghi sao?”

Vân Phiếm Phiếm nhất định không chịu buông tha cho cái vấn đề này.

Tô Hạ nhìn cô một lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Không phải nói em tiện nghi, Tiểu Đường, em không thấy sao? Mẹ em và Tô Viễn Phàm có dấu hiệu muốn kết hôn.”

Nếu như hai người họ thật sự kết hôn, vậy hắn với cô thì tính là gì của nhau?

Đầu óc Vân Phiếm Phiếm cuối cùng cũng hiểu được trọng điểm.

Cô che miệng khẽ kinh hô: “Em thật sự phải trở thành em gái anh?”

Lúc trước cô đã biết Phương Vũ Lộ muốn ở Tô gia dài lâu, lúc ấy cô cũng không nghĩ quá nhiều, nếu như Phương Vũ Lộ thật sự gả cho Tô Viễn Phàm, thế chẳng phải là cô sẽ trở thành em gái Tô Hạ sao? Vậy thì làm sao ở bên Tô Hạ được nữa?

Hai người liếc nhau, Vân Phiếm Phiếm ấp úng hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Tô Hạ thấy bộ dáng có chút hoảng loạn của cô, bật cười nói: “Có thể làm sao bây giờ, em sẽ bảo mẹ em không gả nữa sao?”

Vân Phiếm Phiếm sửng sốt một lát, lắc đầu: “Em tôn trọng sự lựa chọn của bà ấy, em sẽ không trở thành gánh nặng của mẹ, nếu bà ấy muốn, em cũng sẽ không ngăn cản.”

Tô Hạ lập tức rũ mi mắt xuống, tóc đen mềm mại phủ trước mắt hắn, lông mi che hết cảm xúc nơi đáy mắt, cô chỉ nghe thấy ngữ khí trầm thấp: “Chúng ta sẽ phải chia tay.”

Vân Phiếm Phiếm nắm lấy tay hắn, lại lắc đầu: “Em càng không muốn chia tay với anh.”

Tô Hạ vốn là đang muốn trêu cô, nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cô, hắn lại trở tay nắm lấy tay Vân Phiếm Phiếm.

Tay hắn hơi nâng lên, ngón tay hai người đan xen, ánh sáng theo xuyên qua những kẽ nhỏ làm tay hai người có vẻ hơi sáng, lại có chút trong suốt, nhìn qua vô cùng hòa hợp.

“Không cần lo lắng những chuyện đó, cùng lắm thì, anh đổi thành họ Khương.”

Ngữ khí đùa giỡn là vậy, nhưng trong lòng cũng đã suy nghĩ kỹ những đối sách.

Mặc kệ như thế nào, hắn cũng không thể để cô trở thành em gái mình.

“Khương Hạ?”

Tô Hạ nghe thấy cô đổi lại họ cho mình, duỗi tay muốn véo má cô.

Thế nhưng lúc nhìn thấy gương mặt phấn phấn nộn nộn giống như cánh hoa của cô, dường như chỉ cần dùng sức sẽ véo hỏng cả gương mặt đó, vì thế nên ngón tay lúc đụng tới má cô liền chuyển từ véo thành sờ.

“Em còn thật sự dám gọi.”

“Cùng lắm thì anh gọi em là Tô Đường.”

Tô Hạ âm trầm nhìn cô một cái: “Có thể, chờ tới khi chúng ta kết hôn, em có thể sửa tên thành Tô Đường.”

Vân Phiếm Phiếm rụt rụt cổ, sau đó liền được Tô Hạ ôm về phòng.

Khụ… để học bù.

…..

Trường đại học nguyên chủ thi đậu tên là Huy Nam.

Nó không chỉ là trường đại học nổi danh nhất cả nước mà còn là trường học quý tộc, ngoài những học sinh có thành tích tốt ra thì rất nhiều gia đình nhà có tiền đều sẽ gửi gắm con em mình vào đây. Cho nên trường Huy Nam đã phân chia thành hai cực, một bên là thành tích không tốt nhưng trong nhà có tiền, một bên là có thành tích tốt nhưng điều kiện gia đình lại không được như mong muốn.

Trường được chia thành hai khu, khu Nam và khu Bắc.

Tô Hạ là người ở khu Nam, Vân Phiếm Phiếm không hiểu nổi tại sao Tô Hạ lại chọn nơi đó.

Hắn không giống những người kia, lúc trước cô còn cho rằng thành tích của Tô Hạ không tốt, thế nhưng trong khoảng thời gian này cô mới phát hiện Tô Hạ rõ ràng chính là một học bá. Tuy rằng ngoài mặt tỏ ra vô cùng chán ghét việc học, cả ngày chỉ cắm đầu vào game, thế nhưng lúc hắn giải đề tư duy rất mau lẹ, quá trình giải đề lại càng là đơn giản dễ hiểu.

Thời điểm Tô Hạ mang cô đi báo danh, vốn dĩ hắn định chọn cho cô ở khu Nam, nhưng Vân Phiếm Phiếm lại chọn khu Bắc.

Cô nói với Tô Hạ: “Em cảm thấy, cho dù mẹ em có như thế nào thì em cũng muốn để dành một chút tiền trả cho cha của anh. Vạn nhất ông ấy biết em không muốn làm em gái anh mà là bạn gái anh thì em cũng có thể kiên cường hơn một chút.”

Tô Hạ không nghĩ tới cô sẽ suy nghĩ nhiều như vậy, bất giác có chút buồn cười, đành phải áp xuống ý niệm ở trong lòng, mỉm cười khen cô: “Em còn có thể suy nghĩ xa như vậy a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.