Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 140: Chương 140: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (37)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————

Chờ sau khi tan học, Vân Phiếm Phiếm liền bắt đầu thu dọn sách giáo khoa.

Diệp Hinh sợ cô đi mất liền vội nói: “Khương Đường, chúng ta có thể làm bạn được không? Tớ cảm thấy con người cậu rất tốt.”

Vân Phiếm Phiếm cũng không nghĩ quá nhiều, gật đầu nói: “Có thể.”

Diệp Hinh hỏi: “Vậy chúng ta trao đổi số điện thoại đi?”

Điện thoại?

Diệp Hinh không nói cô cũng quên mất, nguyên chủ không có điện thoại.

Cô không có thói quen chơi điện thoại, trừ nhiệm vụ lần trước muốn liên lạc với Cố Lê ra thì điện thoại đối với cô cũng không quá quan trọng.

Cô thành thật trả lời: “Tớ không có điện thoại.”

Diệp Hinh lập tức “a” một tiếng, cũng không tiếp tục nói.

Vân Phiếm Phiếm còn đang tính nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng Tô Hạ đứng ở bên ngoài lớp học gọi cô.

Hắn vừa gọi một tiếng đã làm cho tất cả mọi người xung quanh chú ý.

Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng thu dọn đồ đạc thật nhanh, trước khi đi còn nói với Diệp Hinh: “Hai chúng ta học cùng lớp, lúc sau còn có cơ hội gặp mặt, không có điện thoại cũng không sao, lần sau gặp lại.”

Nói xong liền chạy về phía Tô Hạ, Tô Hạ tự nhiên mà nhận lấy cặp sách của cô.

Hai người cùng sóng vai đi ra ngoài.

Ngón tay nắm sách vở của Diệp Hinh đã trắng bệch.

Còn nói không có điện thoại, không phải chính là không muốn cho sao? Ngay cả cô ta cũng có điện thoại, Vân Phiếm Phiếm quen biết Tô Hạ thì sao có thể không có điện thoại cơ chứ? Hơn nữa quần áo trêи người cô cũng không phải rẻ, một bộ kia cũng phải mấy ngàn tệ, thế mà lại không mua nổi cái điện thoại…

Còn không phải là đang xem thường cô ta sao?

Dọc theo đường đi luôn có người nhìn theo hai người bọn họ, Vân Phiếm Phiếm có chút không được tự nhiên, Tô Hạ thì lại tập mãi thành quen.

Hắn đang hưởng thụ quãng thời gian hai người ở chung.

Còn chưa có hưởng thụ đủ thì đã bị người sau lưng phá hoại.

Nhậm Ngọc đi từ đằng xa đã thấy được Tô Hạ.

Trước kia Tô Hạ luôn là vẻ lãnh lãnh đạm đạm, thế nhưng đối với cậu ta vẫn được xem như là tốt, ít nhất thì sẽ nói đôi ba câu. Nhưng trong khoảng thời gian này không biết vì sao mà cậu ta không thường gặp được Tô Hạ nữa. Lúc này thấy bên cạnh Tô Hạ có một cô gái, trêи tay hắn còn đang cầm cặp sách của nữ sinh, Nhậm Ngọc liền như hiểu ra cái gì đó.

“Tô ca.”

Nhậm Ngọc chạy tới bên người Tô Hạ, làm mặt quỷ với hắn. Tô Hạ không đáp lại cậu ta, trong lòng đã sớm đem Nhậm Ngọc mắng tới máu chó ngập đầu.

Nhậm Ngọc là một tên thần kinh thô, không hề cảm nhận được chút oán khí nào trêи người Tô Hạ cả, ngược lại còn nhiệt tình tìm tòi Vân Phiếm Phiếm, thấy diện mạo cô ngoan ngoãn điềm mỹ, nhịn không được trêu chọc một câu: “Đây là chị dâu sao?”

Vân Phiếm Phiếm còn chưa phản ứng lại được, chờ tới khi cô phản ứng lại thì mới biết “Tô ca” trong miệng cậu ta là gọi Tô Hạ.

Chị dâu…

Tô Hạ dừng chân nhìn về phía Nhậm Ngọc, trêи mặt không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Cậu lại muốn nhảy cửa sổ?”

Nhắc tới chuyện này, Nhậm Ngọc liền cơ linh hơn nhiều, cậu ta đột nhiên lui về phía sau hai bước, giống như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy gì đó, vội vàng xua tay: “Đừng, vất vả lắm em với qua được cửa ải đó, không muốn lại bị nhốt trong nhà nữa đâu, một đại nam nhân không thể để mất mặt nhiều lần đến thế được.”

Nhậm Ngọc có diện mạo như tỏa ra ánh nắng mặt trời ấm áp, đôi mắt phượng xinh đẹp, môi mỏng, khiến cho người ta có một loại cảm giác thân thiết.

Vân Phiếm Phiếm thu lại chút không thích ứng ban đầu, đi qua bên cạnh Tô Hạ, hỏi cậu: “Anh là bạn của Tô Hạ sao?”

Nhậm Ngọc thấy cô y như động vật nhỏ, tâm liền sinh ra hảo cảm, trả lời: “Đúng vậy, Tô Hạ chỉ có một người bạn là anh thôi đấy.”

Ngữ khí thập phần kiêu ngạo, cái cằm hất lên trời giống như sắp không thấy mặt đất đâu nữa.

Tô Hạ thấy Vân Phiếm Phiếm vẫn còn đang nhìn cậu ta, hừ lạnh một câu: “Có cũng được, không có cũng chẳng sao.”

Nhậm Ngọc không vui, buồn bực nói: “Tô ca, anh không thể có bạn gái rồi liền không cần người bạn này đi?”

Sau khi nói ra những lời này, biểu tình của Tô Hạ liền trở nên tốt hơn một chút, chẳng qua hắn cũng không hề đáp lại.

Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Tô Hạ: “Em muốn mua một cái điện thoại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.