Edit by Lâm Tranh
#Do not reup#
– ————————————-
Vân Phiếm Phiếm vừa định gửi tin nhắn qua, nhưng ngẫm lại lại thấy không quá thích hợp.
Cố Lê đang đi học, hiện tại cô thân là bạn học của hắn thì có phải là cũng đang có tiết hay không?
Nhưng ban nãy cô gửi hình ảnh lại là ảnh chụp nhà mình.
Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng đi chữa cháy: Thực xin lỗi, có phải làm phiền tới cậu rồi không? Tớ quên mất là cậu còn phải học, hình ảnh kia là tớ chụp từ trước, lúc đi học mới nhớ tới chưa gửi cho cậu.
Giờ phút này, Cố Lê đang ngồi trong một phòng học khác.
Nhưng điện thoại của hắn lần này lại không tắt máy.
Sau khi nhận được tin tức của cô, Cố Lê liền buông bút trong tay xuống, click mở tin nhắn của cô ra.
Lúc nhìn thấy tin nhắn đó, Cố Lê liền bật cười.
Xem ra đối phương đã phản ứng được là cô đã để lộ dấu vết, hắn có nên phối hợp một chút hay không?
Cố Lê ngẩng đầu nhìn giáo sư đang giảng bài phía trước, suy nghĩ một chút liền nhắn lại một câu: Không phiền, hiện tại không có tiết, rất đẹp.
Lần này, ngồi bên cạnh Cố Lê là một nam sinh.
Người anh em kia từ sau khi bước vào phòng học liền luôn cắm mặt vào cái điện thoại, bởi vì Cố Lê bên cạnh vẫn luôn không động cho nên cậu ta cũng không chú ý tới hắn lắm, kết quả Cố Lê vừa động liền hấp dẫn lực chú ý của cậu ta.
Cậu ta dùng dư quang liếc nhìn Cố Lê một cái, thời điểm phát hiện loại học sinh ba tốt như Cố Lê lúc đi học cũng nghịch điện thoại thì quả thực không thể dùng hai từ “khϊế͙p͙ sợ” tới để hình dung tâm tình.
Cố Lê là ai chứ?
Khai giảng chưa tới một tháng mà hắn đã nhờ vào gương mặt kia bạo nổi trêи khắp diễn đàn trường học và Tieba, thời điểm cậu ta lướt Tieba* luôn có thể nhìn thấy bài viết có ảnh chụp của hắn với tin tức của hắn.
*Tieba: Một loại mạng xã hội nổi tiếng ở TQ đại lục.
Hơn nữa thành tích của hắn lại đặc biệt xuất sắc, ở trong mắt nữ sinh, sự tồn tại của hắn không khác nào một vị thần.
Ban đầu nam sinh đó cũng cảm thấy không phục, nhưng mà xem nhiều bài viết với tin tức về Cố Lê xong, lại nhìn lại thành tích của mình, nam sinh liền ngay lập tức im lặng.
Nhưng mà một người giống như thần tiên như thế này lại có thể chơi điện thoại trong giờ?
Tuy rằng người chơi điện thoại trong lớp không nhiều lắm, thế nhưng cũng không phải là ít. Người khác thì cậu còn có thể cảm thấy bình thường, nhưng người này lại là Cố Lê, nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất thường.
Sắc mặt nam sinh hơi phức tạp liếc nhìn Cố Lê một cái. Cố Lê nhắn tin xong liền có cảm giác có ai đó đang nhìn hắn, lại còn là ở khoảng cách rất gần, hắn theo bản năng hơi quay đầu lại liếc đối phương một cái, liền nhìn thấy một nam sinh đầu nấm đeo mắt kính.
Chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục ghi chép bài.
Bởi vì vừa rồi nghịch điện thoại cho nên hắn không có thời gian viết, hiện tại rảnh rồi thì lại thấy tốc độ viết của hắn vô cùng nhanh, thế mà chữ viết còn rất sạch đẹp, không hề méo mó một chút nào, rất nhanh đã viết xong nửa mặt giấy.
Ôi đệt, đây là người nào vậy? Còn có thể vừa chơi điện thoại vừa ghi nhớ lời giáo sư nói?
Nam sinh khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn điện thoại của mình, phát hiện bởi vì nhìn Cố Lê mà nhân vật trong game đã chết, cô gái cậu ta dẫn theo hứa sẽ bảo vệ kia đang mắng cậu ta xối xả.
Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy hai chữ “rất đẹp” kia, liền cảm thấy có chút không hiểu rõ.
Cô hỏi: Cái gì đẹp?
Cố Lê nhanh chóng trả lời: Hoa.
Cô nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy là do mình suy nghĩ quá nhiều.
Giờ phút này, Cố Lê lại click mở hình ảnh kia ra, đóa hoa màu tím biếc vô cùng xinh đẹp, nhưng mà hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của hắn chỉ có bàn tay trắng nõn tinh xảo kia, cho dù bên trêи dính đầy bùn đất, thế nhưng hắn vẫn không thể nào quên được cảnh trong mơ ngày đó, chính đôi tay này đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Nam sinh bên cạnh Cố Lê thấy hắn lại cầm điện thoại, cảm thấy đây quả thực là sự chênh lệch giữa người với người, tức khắc liền cất điện thoại đi, nghiêm túc nghe giảng.