Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 67: Chương 67: Nữ thần giới giải trí (29)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– ————————————

Năm ngày quay chụp đã kết thúc.

Vân Phiếm Phiếm tập trung 200% tinh thần vào đó, bởi vì hiệu suất quá cao nên cô được đạo diễn khen không biết bao nhiêu lần.

Cô cũng không muốn được khen, cô chỉ muốn trở về sớm một chút mà thôi.

Những diễn viên khác trong đoàn cơ hồ đều bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm túc của cô, kỹ thuật diễn có tốt hay không tốt cũng đều bùng nổ lớn, buổi tối ngày thứ năm đã hoàn thành xong tất cả các cảnh quay.

Mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, đạo diễn liền nghĩ chi bằng đợi đến chiều thứ sáu rồi về, buổi sáng cứ để cho mọi người nghỉ ngơi thêm đã.

Nhưng mà sáng hôm sau khi Vân Phiếm Phiếm tỉnh lại, phát hiện hoa văn màu đen trêи vòng tay đột nhiên tăng lên rất nhiều, cả người đều cảm thấy không ổn.

Tại sao giá trị hắc hóa bỗng dưng tăng mạnh như vậy chứ? Cố Lê xảy ra chuyện gì rồi sao?

Càng nghĩ càng hoảng, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bản thân mình có khả năng không đợi được đến buổi chiều, cô muốn nhìn thấy Cố Lê sớm hơn một chút.

Vân Phiếm Phiếm thu dọn hành lý của mình, sau đó kéo vali đi tìm đạo diễn.

“Đạo diễn, bây giờ tôi phải về ngay, có chuyện rất quan trọng.”

Đạo diễn thấy bộ dáng nghiêm túc mười phần của cô, liền thương lượng nói: “Mọi người còn đang nghỉ ngơi, có chuyện gì quan trọng như vậy? Không thể để tới chiều rồi xử lý sao?”

“Không thể, cho dù phải bỏ bộ phim này không quay nữa, tôi cũng muốn trở về.”

Vừa nghe cô nói nghiêm trọng như vậy, đạo diễn liền giật nảy mình, sợ cô thật sự bỏ không quay nữa thì liền bảo người đi gọi những diễn viên khác và nhân viên công tác tập hợp lại đây, Vân Phiếm Phiếm không muốn quấy rầy tới người khác nghỉ ngơi cho nên vội nói: “Tôi tự mình về được.”

Đạo diễn cũng không tiếp tục nói chuyện với cô, liền để một tài xế đưa cô đến sân bay.

Vân Phiếm Phiếm mua vé máy bay gần nhất, thời gian đăng ký còn hơn nửa tiếng, bên trong sân bay đã có sóng điện thoại, cô liền lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

Cố Lê nhắn rất nhiều cho cô, cô lướt lại từ đầu đến cuối, càng xem trong lòng càng trầm xuống.

Khi nhìn thấy tin nhắn hắn nói bà nội đã mất, tâm Vân Phiếm Phiếm liền thắt chặt lại.

Không có ai hiểu Cố Lê bằng cô, cô biết, đối với Cố Lê mà nói thì bà nội quan trọng bao nhiêu. Bà là người duy nhất ở lại bên hắn khi cha mẹ hắn rời đi, ở lúc tất cả mọi người đều nhìn hắn chỉ chỉ trỏ trỏ thì bà đã kiên cường nuôi nấng hắn lớn lên.

Một người như vậy, cuối cùng cũng rời khỏi Cố Lê.

Lúc ấy Cố Lê phải đau khổ biết bao nhiêu chứ.

Cô lại xem những tin nhắn tiếp theo, hắn nói hắn muốn gặp cô.

Vân Phiếm Phiếm lập tức cảm thấy hối hận, sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy thì cô nhất định sẽ không đi nữa, chỉ ở bên cạnh Cố Lê mà thôi. Như vậy thì dù hắn có xảy ra chuyện gì thì cô cũng có thể chạy tới kịp, mà không phải giống như bây giờ, hắn khổ sở muốn nhìn thấy cô mà cái gì cô cũng không biết.

Vân Phiếm Phiếm không biết bây giờ có còn tính là kịp hay không, thế nhưng cô vẫn trả lời hắn: Xin lỗi cậu, khoảng thời gian này tớ không thể nhận được tin nhắn.

Cảm thấy những lời này còn chưa đủ, Vân Phiếm Phiếm lại nhắn tiếp một câu: Tớ tới gặp cậu.

Sau khi xuống máy bay, Vân Phiếm Phiếm liền đi về phía trường học, cô không xác định Cố Lê có ở đây hay không, liền trực tiếp đi tìm giáo sư Dương, hỏi ông thời khóa biểu của Cố Lê. Giáo sư Dương thấy cô liền tiếc nuối nói: “Nùng Nùng, có chuyện này có thể cháu vẫn chưa biết.”

Trong lòng Vân Phiếm Phiếm có một loại dự cảm xấu: “Chuyện gì ạ?”

Giáo sư Dương trả lời: “Cố Lê thôi học rồi, giữ cũng không giữ được. Sau khi hắn nộp đơn thôi học xong liền trực tiếp rời khỏi trường.”

Vân Phiếm Phiếm không thể tin nổi: “Thôi học?”

Giáo sư Dương thở dài một hơi: “Đúng vậy, tất cả giáo viên trong trường đều biết, hình như là nhà hắn có người vừa mới mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.