Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 83: Chương 83: Nữ thần giới giải trí (45)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– ———————————-

Video đăng không được bao lâu thì weibo official đã bạo nổ.

Bình luận bên dưới mỗi phút lại tăng lên vài ngàn cái.. Truyện Hài Hước

Thủ đoạn cắt nối biên tập của đoàn làm phim tương đối tốt, đoạn trước chiếu một đoạn ngắn cảnh Giang Điềm đóng, đoạn sau chiếu cảnh tình cảm của Vân Phiếm Phiếm, sau đó lại chiếu tới đoạn ngược tâm tơi bời.

Bình luận phía dưới đa số đều là: Hai nữ chủ đều có phiên vị như nhau, vừa nhiệt huyết lại có kỹ năng diễn xuất tốt, ta thích.

Còn có: Ô ô ô, tại sao lại ngược tới vậy chứ, boss phản diện kia là ai vậy? Đẹp trai thế, nhưng mà ta cũng không cho phép hắn ngược nam nữ chính đâu!

Sau khi xem hết video, cư dân mạng lại càng mong ngóng bộ phim này hơn.

Bộ phim Vân Phiếm Phiếm đóng còn chưa kết thúc, lúc này cô lại phát Weibo nói năm mới sẽ không đóng phim mà về nhà ăn tết, khiến cho mọi người đều nháo nhào một phen.

“Đây là lần đầu tiên tôi muốn đốt nhà đạo diễn. Thỉnh ngài lần sau không cần có nhân tính như vậy a, có thể quay xong phim rồi mới nghỉ không!”

Sau khi trở lại thành phố, Vân Phiếm Phiếm liền tính đi về nhà.

Lúc sau, cô bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi Cố Lê ở bên cạnh: “Anh trả phòng rồi, vậy hiện tại anh đang ở đâu?”

Cố Lê cũng không muốn để cô nhìn thấy tình huống của mình, vì thế nói: “Khách sạn.”

Vân Phiếm Phiếm cũng không quá tin tưởng, lấy tiền tiết kiệm của Cố Lê, hẳn là hắn sẽ không chọn nơi giống như khách sạn để ở.

Thế nhưng cô lại tỏ ra không nghi ngờ gì cả, chỉ nói: “Vậy em cùng anh về khách sạn.”

Cố Lê nhìn bộ dáng chấp nhất của cô, liền biết cô thật ra đã biết mình đang nói dối.

Bàn tay đút trong túi áo khoác của hắn lộ ra, đầu ngón tay lạnh lẽo, cũng không có dừng ở trêи mặt cô mà là nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, thời điểm hắn rũ mắt, biểu tình phá lệ ôn nhu.

Sau khi chỉnh xong, hắn mới bất đắc dĩ hỏi: “Em thật sự muốn đi?”

Vân Phiếm Phiếm chôn mặt trong khăn quàng cổ, gật gật đầu.

Cố Lê đành phải nói: “Vậy đi thôi.”

Ngay sau đó, Vân Phiếm Phiếm liền thò tay ra khỏi túi, nhét tay mình vào túi áo của Cố Lê.

Tay Cố Lê hơi lạnh, tay cô lại ấm nóng.

Hai bàn tay để cạnh nhau, tức khắc khiến cho Cố Lê cảm giác được tay mình nhanh chóng ấm lên.

Hắn cũng không quay đầu nhìn cô mà là nhìn thẳng về phía trước, bàn tay lật qua nắm lấy tay cô.

Hai người liền dựa vào nhau, đi bộ tới nơi Cố Lê ở.

Từ chỗ đèn đường rực rỡ lộng lẫy người đến người đi đến nơi ít người không có ánh đèn.

Con ngõ nhỏ có hơi tối, cái đèn đường duy nhất đã bị hỏng nhưng nhiều năm rồi vẫn không có ai tu sửa cho nên ở nơi này cũng không có ánh sáng chiếu tới vào ban đêm. Cái đèn ở đấy cũng chỉ để trang trí mà thôi.

Tay trái Cố Lê vươn tay khỏi túi, hà hơi một chút tạo thành một mảnh sương trắng trôi nổi giữa không trung.

Hắn mở đèn pin điện thoại ra, ánh sáng cũng không quá chói, miễn cưỡng có thể thấy được đường đi phía trước. Hắn dắt Vân Phiếm Phiếm đi, Vân Phiếm Phiếm cũng đi theo bên người hắn, không có lấy một chút sợ hãi.

Chỉ là nhìn hoàn cảnh chỗ này, cô liền có thể tưởng tượng được nơi ở của Cố Lê là cái dạng gì.

Hoàn cảnh của nơi này so với nơi lúc trước hắn ở còn tồi tàn hơn rất nhiều.

Cố Lê vẫn bình tĩnh dắt cô đi lên phía trước, con đường mà hắn đã đi hơn một tháng rồi.

Trêи thang lầu cũng không có đèn, chờ tới khi lên tới tầng hắn ở, Cố Lê mới mở cửa.

Vân Phiếm Phiếm chờ hắn mở đèn xong mới đi theo vào phòng.

Nơi lúc trước Cố Lê ở còn có phòng khách, phòng bếp và hai phòng ngủ. Nhưng nơi này thậm chí chỉ có một căn phòng chia làm hai gian, một gian là phòng ngủ, một gian là phòng bếp, còn có một cánh cửa nho nhỏ, đại khái là buồng vệ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.