Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————–
Cố Lê dò hỏi: “Rất buồn cười sao?”
Một câu hỏi đơn giản nhưng lại phát ra từ miệng Cố Lê, nghe thế nào cũng thoang thoảng một loại cảm giác uy hϊế͙p͙, phảng phất như chỉ cần cô nói “buồn cười” thì hắn sẽ thật sự thẹn quá hóa giận.
Vân Phiếm Phiếm vội vàng căng mặt, lắc đầu.
Cố Lê thấy dáng vẻ này của cô, thở dài: “Muốn cười thì cười đi, anh thật sự rất khẩn trương mà. Nùng Nùng, anh muốn cho người nhà em một ấn tượng thật tốt, ít nhất như vậy thì anh mới có thể…”
Giữ em càng chặt hơn một chút.
Lời phía sau Cố Lê không nói ra, không nói sẽ chỉ có mình hắn áp lực, còn nói ra thì vô hình chung cô cũng sẽ bị áp lực, không cần thiết.
“Có thể gì cơ?”
Cố Lê quay đầu đi, đôi con ngươi đen như mực như một bức tranh thủy mặc. Lòng bàn tay hắn cọ qua vành tai của Vân Phiếm Phiếm, chậm rãi dịch tới trêи mặt, trêи môi cô.
Cuối cùng thì dừng ở trêи cánh môi không rời đi, lòng bàn tay cũng vuốt ve ở nơi đó.
“Muốn hôn em liền hôn em.”
Những lời này nói ra, ngữ khí của hắn hơn phân nửa là nói đùa, cô lập tức thấy ý cười bỡn cợt trong mắt Cố Lê.
Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng khởi động xe, mLúc sau, Cố Lê cũng không có cố ý nói chuyện với cô nữa, bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, cả người vô cùng nghiêm túc.
Vân Phiếm Phiếm thật sự nhịn không được, cuối cùng có hảo tâm nhắc nhở hắn: “Kỳ thật cha mẹ em cũng không có dọa người như vậy đâu, bọn họ rất dễ nói chuyện.”
Cố Lê: “Ừ.”
Vẫn ngồi thẳng tắp như cũ, Vân Phiếm Phiếm đành phải tùy hắn.
Cha mẹ Hứa ở trong một căn biệt thự kiểu phục cổ, mẹ Hứa từng là diễn viên lâu năm, sau đó giải nghệ lui về nhà chăm sóc con cái, làm một người vợ đảm đang, không có việc gì làm sẽ ra ngoài dạo phố với bạn bè, cuộc sống sinh hoạt quả thực là tùy ý thoải mái, cho nên nơi bà ở cũng rất có cảm giác vùng sông nước Giang Nam, biệt thự đều là kiểu màu xám trắng cách điệu.
Chờ Vân Phiếm Phiếm xuống xe, Cố Lê đang cầm theo quà đứng chờ cô.
Cô đi tới bên cạnh hắn, nhìn sườn mặt của hắn, thấy khí chất thanh lãnh cùng cái biệt thự cách điệu này cũng rất xứng đôi.
Hắn tiếc tiền thuê một căn phòng tốt, cũng tiếc tiền mua quần áo cho mình, hôm nay đại khái là lần hắn coi trọng nhất nên mới có thể lo lắng như vậy đi.ột lần nữa chạy xe về nhà.
Ở trước cửa đặt hai bồn hoa lớn, trêи cửa còn có dán câu đối, ngập tràn hơi thở của năm mới truyền tới.
Vân Phiếm Phiếm lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thịt nướng cùng hương vị mấy món ăn ngày tết.
Hoa Nhàn Vũ đang ở trong phòng bếp, nghe được động tĩnh liền cầm cái nồi chạy ra, trêи người vẫn còn đeo tạp dề.
Nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm, bà lập tức cười đến vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Cố Lê đứng cạnh cô, nụ cười đó dần dần biến mất, trêи mặt tức khắc trở nên âm trầm, tầm mắt không ngừng di chuyển trêи người hắn.
Lúc ở trêи xe Cố Lê còn có chút khẩn trương, nhưng lúc này lại không thấy hắn khẩn trương chút nào. Hắn lộ ra một nụ cười giống như gió xuân ấm áp, cào vào lòng người, lễ phép chào hỏi một câu: “Cháu chào dì.”
Hoa Nhàn Vũ không biết nghĩ tới cái gì, gật gật đầu một lúc rồi lại cầm nồi đi vào trong bếp.
Vân Phiếm Phiếm có chút ngốc, ngón tay cầm quà của Cố Lê siết chặt, trêи mặt lại không có nhiều cảm xúc.
Hoa Nhàn Vũ quay vào bếp xong, trong lòng toàn là nghĩ về Cố Lê.
Con gái chưa từng đưa nam sinh về nhà chơi, thế mà tết nhất lại dẫn người về đây, chẳng lẽ là… bạn trai?
Hoa Nhàn Vũ cúi đầu nhìn mình, một bộ dáng lôi thôi không trang điểm, bà khóc không ra nước mắt, lập tức cởi tạp dề, sửa sang lại đầu tóc cùng quần áo.