Edit by Shmily
#Do not reup#
– ————————-
Vân Phiếm Phiếm đứng dưới tàng cây, trong tay cầm một cái camera, cô còn chưa có phản ứng lại rốt cuộc sao lại thế này, vì cái gì mà sau khi cô đồng ý liền chạy tới địa phương này.
Nhưng mà cô còn chưa kịp câu thông với hệ thống thì đã cảm giác được mũi và miệng của mình bị người khác bịt kín.
Camera rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang giòn tan, một cỗ hương vị khó ngửi xộc thẳng vào trong khoang mũi.
Cô khép ngón giữa và ngón cái lại với nhau, thử bấm quyết.
Nhưng mà… vô dụng.
Trước khi ngất xỉu, cô còn đang nghĩ: Pháp lực của ta đâu rồi?
Thời điểm tỉnh lại, xung quanh đã là một nơi lạ lẫm khác, trong đầu cũng có rất nhiều ký ức không thuộc về cô.
Vân Phiếm Phiếm nỗ lực tiêu hóa ký ức trong đầu, xoay người xuống giường, lại phát hiện ở mắt cá chân của mình có đeo một sợi xích sắt, chiều dài đại khái là bằng khoảng cách của cả căn phòng này, cô có thể tự do hoạt động trong phòng, nhưng lại không thể ra ngoài.
Vân Phiếm Phiếm ngồi lại trêи giường, giơ tay bổ một phát xuống xích sắt, tay liền truyền đến một trận đau xót, hai mắt cô rưng rưng hỏi: “Hệ thống, đây là có chuyện gì?”
Hệ thống: “Ký chủ, pháp lực của cô vào thời điểm trói định đã bị phong ấn.”
Vân Phiếm Phiếm nghĩ thầm, lại có chuyện này nữa cơ à? Cô nằm ở trêи giường bắt đầu chơi xấu: “Không chịu, mau đưa ta trở về!”
Hệ thống khϊế͙p͙ sợ, này còn chưa bắt đầu đâu, sao lại muốn về được, nó nhanh chóng chạy qua khuyên nhủ: “Ký chủ đại nhân, tuy rằng giờ đây cô không có pháp lực lợi hại, nhưng cô còn có ta mà. Ta chính là hậu thuẫn của cô, nơi này chẳng lẽ chơi không vui sao? Tới cũng tới rồi, không đi xem một chút thì thật đáng tiếc.”
Vân Phiếm Phiếm trấn định lại, tấm rèm bên kia bị gió thổi bay phấp phới, cô chậm rãi đi tới bên cạnh, trong đầu tức khắc nhảy ra một loạt từ ngữ “rèm cửa”, “cửa sổ”, “pha lê”,…
Mấy đồ vật mới lạ này đều khiến cô cảm thấy tò mò thích thú.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Vậy được, ta liền ở chỗ này chơi một thời gian.”
Hệ thống thấy cô không còn muốn đi nữa, tiếp tục nói: “Ta là hệ thống nhiệm vụ, yêu cầu cô phải hoàn thành nhiệm vụ mới tích lũy được kinh nghiệm, nếu nhiệm vụ được giao hoàn thành toàn bộ, ký chủ có thể có cơ hội về thế giới cũ, hơn nữa còn có được một điều ước nha.”
Vân Phiếm Phiếm tiêu hóa hết từ ngữ, sau đó hỏi: “Nhiệm vụ là cái gì?”
“Ký chủ cần tiêu trừ giá trị hắc hóa của mục tiêu mà mỗi thế giới chỉ định.”
Tiếp đó, hệ thống lại giải thích lại hết thảy cho cô một chút, Vân Phiếm Phiếm tổng kết lại, nói cách khác, cô phải khiến những người đó một lần nữa cảm thấy yêu đời là được.
Cổ tay của cô nhiều thêm một cái vòng tay, trêи vòng tay có hơn phân nửa là hoa văn màu đen.
“Chờ đến khi hoa văn tiêu tán toàn bộ, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.”
Vân Phiếm Phiếm lý giải xong ý tứ đại khái thì bên kia cửa phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người ta đẩy ra, cô liền nhìn thấy một người đàn ông bưng khay, sau khi tầm mắt đảo qua giường lớn liền trực tiếp dừng ánh mắt sắc bén trêи người cô.
Đồng tử đen nhánh của hắn không hề có sinh khí, tựa như một mảnh đầm lầy đầy chướng khí.
Chung Hàm xoay người đóng cửa lại, đem khay đặt ở trêи tủ đầu giường, thanh âm lạnh băng truyền tới lỗ tai Vân Phiếm Phiếm: “Ăn cơm.”
Vân Phiếm Phiếm: “Cho nên, ta hiện tại bị làm sao vậy?”
Hệ thống: “Bị bắt cóc đấy!”
Vân Phiếm Phiếm: “Cho nên để hắn cảm thấy vui vẻ, ta nên phối hợp để hắn bắt cóc có đúng không? Hắn mà vui vẻ thì sẽ không hắc hóa nữa.”
Hệ thống: “Cốt truyện ta coi hình như không giống lắm.”
Nó thấy được đồ trêи khay.
Có cơm và đồ ăn, bên cạnh là một cốc nước, còn có… một con dao.
Nhìn dao thì hình như là dao mới, trông rất sắc bén, hoàn toàn có thể đem ký chủ giết chết một cách dễ dàng.