Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 322: Chương 322: Trông em thực mỹ vị (10)




Edit by Shmily

#Do not reup#

- ---------------------------

Vân Phiếm Phiếm đặt cái túi đựng áo lên bàn.

Động tĩnh không lớn, thế nhưng vẫn thành công hấp dẫn lực chú ý của Trình Sơ Yến.

Bàn tay cầm quân cờ của hắn dừng lại, đầu xoay qua đây, tầm mắt dừng ở trên người cô.

Nhìn thấy là cô, Trình Sơ Yến liền cong môi, nói: “Cô giáo tới đây đi.”

Vân Phiếm Phiếm đi tới ban công, liền nghe thấy hắn hỏi: “Cô giáo có biết chơi cờ không?”

“Không biết.”

Cô không hay tiếp xúc với mấy thứ này.

Nguyễn Đại lại càng không cần thiết, bản thân cô ấy không quá giàu có, cũng không có tinh lực đi chơi cái thú vui tao nhã này.

Trình Sơ Yến nghe vậy lại càng cười tươi hơn.

Ngữ khí hắn mang theo một tia giảo hoạt: “Em còn tưởng là cái gì cô cũng biết.”

Lời này nghe qua thì giống như là đang trào phúng, thế nhưng trong giọng nói của hắn lại không có chút ý tứ trào phúng nào.

Trước đó Trình Sơ Yến còn có bộ dáng khó xử không biết nên hạ cờ trắng trong tay xuống nơi nào.

Hiện tại hạ không được, hắn trực tiếp ném nó vào cái hộp bên cạnh.

Hắn làm loạn cờ trên bàn, lại phân chia từng quân trắng đen vào hai cái hộp khác nhau.

Sau đó mới ngẩng đầu, trong mắt là một mảnh sáng ngời: “Em dạy cô chơi cờ có được không?”

Vân Phiếm Phiếm trả lời theo bản năng: “Được...”

Một chữ nói ra, cô mới phát giác có điểm không thích hợp.

Cô không phải tới đây để dạy hắn hay sao? Sao lại đôi thành hắn dạy mình rồi?

Không được, không thể như vậy.

Vì thế cô liền từ chối một cách chính đáng: “Chúng ta vẫn là nên học trước đã.”

Trình Sơ Yến đại khái không nghĩ là cô sẽ nói thế, hắn rũ mắt, cắn cắn môi.

Cánh môi bị hắn cắn tới nỗi đỏ ửng lên, càng thêm xinh đẹp hơn nhiều.

Hắn suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy chúng ta học xong thì được chơi sao?”

Vân Phiếm Phiếm không suy xét nhiều như vậy, nghe thấy hắn nói thế liền rất có lệ mà trả lời: “Học xong thì làm gì cũng được.”

“Vâng...” Hắn bỗng nhiên vươn tay, ngón út hơi cong lại, bốn ngón kia gập vào, “Ngoéo tay.”

Ngón tay hai người chạm vào nhau.

Không biết có phải có động lực hay không mà tiếp đó Trình Sơ Yến vô cùng phối hợp học bài.

Vốn cô cho là phải học tới mấy tiếng liền, ai ngờ một tiếng rưỡi đã giải quyết xong hết.

Sau khi ra đề, Trình Sơ Yến liền giải rất nhanh, hơn nữa cách giải cũng không tồi.

Lại một lần nữa ra ban công ngồi, Vân Phiếm Phiếm hơi ngốc ra.

Trước khi dạy cô chơi, Trình Sơ Yến liền ấn cái chuông ở trên ban công.

“Cô giáo khát rồi đúng không? Em bảo người làm mang hai ly trà lên.”

Nói tới đây, Vân Phiếm Phiếm liền nghĩ tới chuyện khác.

“Phòng của cậu không khóa sao?”

“Ban ngày sẽ không khóa.”

“Vậy chẳng phải là có thể tùy ý ra vào sao?”

Trình Sơ Yến bỗng nhiên có chút ý vị thâm trường nhìn cô.

“Sẽ không.”

Trừ cô ra, không có người nào dám làm vậy cả.

Câu này hắn còn chưa nói thì Vân Phiếm Phiếm đã nghe được tiếng gõ cửa.

Giống như là đang minh chứng cho câu trả lời vừa rồi của hắn.

Trình Sơ Yến ngồi đối diện nói một câu “Vào đi”, người ở bên ngoài mới mở cửa đi vào.

Vân Phiếm Phiếm nhấp môi, vậy có phải lần sau lúc mình vào cũng nên gõ cửa hay không?

Người hầu đi tới, hỏi Trình Sơ Yến: “Thiếu gia có gì căn dặn?”

“Phiền cô mang hai ly trà lên.”

Người hầu nhận được mệnh lệnh liền rời đi.

Thời điểm xuống dưới lầu, nhìn thấy một người giúp việc khác, cô gái đó bỗng nhiên tự véo mặt mình.

Người hầu kia hỏi cô ấy sao thế.

Hai mắt cô ấy dại ra, trả lời: “Ban nãy thiếu gia vừa nói phiền.”

“Thiếu gia chê cô phiền?”

“Không.” Cô gái gian nan nuốt nước miếng, nói, “Thiếu gia nói, phiền tôi mang hai ly trà lên đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.