Edit by Shmily
#Do not reup#
- -------------------------
Trình Sơ Yến chỉ hờ hững liếc nhìn cái túi một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Sau đó hắn đi đến trước bàn, đem hoa ở trong bình nhấc lên.
Hoa hồng được hắn cắt tỉa vô cùng xinh đẹp, bên trên còn dùng một dải lụa đỏ thắt thành một cái nơ con bướm chỉnh chỉnh tề tề.
Hắn đưa hoa cho Vân Phiếm Phiếm, nói: “Sáng nay mới hái, tặng cô giáo đó.”
Vân Phiếm Phiếm thấy biểu tình chân thành tha thiết của hắn, đành phải duỗi tay nhận lấy.
Mới vừa chạm vào hoa, thân thể đã bị một lực đạo kéo qua đó.
Giây tiếp theo, cô đã bị Trình Sơ Yến ôm trọn vào trong ngực, người hắn rất ấm áp, dường như còn mang theo cả mùi hoa.
Vân Phiếm Phiếm nghe thấy hắn nói bên tai mình: “Cô giáo, em tên là Trình Sơ Yến, Sơ trong xa cách, Yến trong yến hội, lần trước đã quên nói cho cô biết.”
Ngay cả khi hắn không nói thì cô cũng đã biết rồi.
Bất quá vì để phối hợp với hắn, Vân Phiếm Phiếm cũng chính thức tự giới thiệu lại bản thân: “Tôi họ Nguyễn, trước kia từng nói cho cậu rồi đó, tên tôi là Nguyễn Đại, Đại trong sắc đại.”
Cánh tay hắn hơi siết lại một chút, giống như đang hấp thu ấm áp từ người cô.
“Em nhớ rồi, cô giáo cũng phải nhớ kỹ tên của em đấy.”
Vân Phiếm Phiếm gật gật đầu, lại nghe thấy Trình Sơ Yến nói, “Vậy, tuần sau gặp lại.”
Nói xong, hắn liền buông lỏng tay ra.
“Ừ, tuần sau gặp lại.”
Cô cầm hoa đi xuống lầu.
Sau khi ra cửa, cô phát hiện tài xế Trình gia lại đứng ở bên ngoài chờ mình.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía ban công phòng Trình Sơ Yến.
Trình Sơ Yến đang dựa vào lan can, lẳng lặng mà nhìn cô.
Thấy cô nhìn qua, hắn lập tức nâng tay, làm một tư thế chào tạm biệt.
Cánh môi thiếu niên hồng hồng tựa như một bông hoa hồng xinh đẹp.
Gương mặt cũng nhiễm một chút đỏ ửng.
Vân Phiếm Phiếm cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay, phát hiện Trình Sơ Yến đẹp hơn rất nhiều so với hoa hồng.
Cô vẫy vẫy tay với hắn.
Sau đó liền lên xe.
Ngón tay Trình Sơ Yến cuộn lại, nắm chặt lan can.
Lan can có chút lạnh, tay của hắn cũng bắt đầu lạnh theo.
Trong lồng ngực phảng phất như vẫn còn độ ấm ban nãy ôm cô, hắn lẩm bẩm: “Tuần sau gặp lại.”
Qua đêm nay thì phải năm ngày nữa mới có thể gặp.
Giống như thời gian trôi rất chậm.
Trình Sơ Yến thở dài, ánh mắt dừng ở phía dưới sân.
Một chiếc Maybach màu đen xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Từ trên xe có một người thanh niên đeo mắt kính, mặc tây trang bước từ ghế lái xuống, sau đó liền nhanh chóng vòng qua phía ghế lái phụ bên kia, mở cửa xe.
Một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi bước xuống, ánh mắt Trình Sơ Yến liền lạnh lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Người đàn ông trung niên giống như là cảm nhận được điều gì đó, liền ngẩng đầu nhìn qua phía bên này.
Nhưng nơi ban công đã không còn bóng người nào hết.
Trình Dư Hào thu mắt lại.
Lúc vào nhà, ông ta liền nhìn thấy Trình Sơ Yến đang ngồi ở trên sofa xem TV, thấy mình trở về cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Trình Dư Hào nhìn bộ dáng lười nhác này của hắn liền cảm thấy không vừa mắt.
Người sau này sẽ kế thừa sản nghiệp của ông ta sao lại có cái đức hạnh này?
Đây là con trai của Trình Dư Hào ông ta sao?
Trừ bỏ gương mặt đẹp trai kia thì có chỗ nào giống thiếu gia của Trình gia?
Trình Dư Hào cởi áo khoác tây trang ra, tùy tiện ném lên ghế, sau đó hỏi Trình Sơ Yến: “Con cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi như vậy sao?”
Trình Sơ Yến quay đầu nhìn Trình Dư Hào, sau đó dứt khoát nằm ở trên sofa.
Thanh âm của hắn cực kỳ giống một thiếu gia bất cần đời, bộ dáng cà lơ phất phơ, giọng nói dễ nghe của hắn vào tai ông ta lại cực kỳ chói tai.
“Bằng không còn trông cậy tôi phải làm cái gì? Tạo ra một cái phi thuyền vũ trụ sao? Phụ thân đại nhân.”
Trình Dư Hào bị hắn nói cho nghẹn họng, sao ông ta có thể sinh ra một đứa con trai hỗn trướng như vậy chứ.
Quay đầu nhìn về phía người thanh niên đứng đằng sau, ngữ khí của Trình Dư Hào cực kỳ không vui nói: “Từ Nguyên, cậu tới thư phòng trước chờ tôi.”