Edit by Shmily
#Do not reup#
- ---------------------------
Vân Phiếm Phiếm “a” một tiếng.
Trình Sơ Yến nhướng mày nhìn cô, liền nghe thấy cô nói: “Tôi nhớ ra rồi.”
Hắn chờ cô nói tiếp.
Vân Phiếm Phiếm chớp chớp mắt, nói: “Chủ nhật tuần trước tôi vốn định cho cậu một số bài tập về nhà, sau đó lại cùng cậu chơi cờ nên quên mất.”
Trình Sơ Yến nghe cô nói xong liền dở khóc dở cười.
Hắn nói nhớ cô, cô thế mà một chút suy nghĩ cũng không có.
Lúc sau lại nghe thấy Vân Phiếm Phiếm nói: “Tôi cũng rất nhớ cậu.”
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn nghĩ tới Trình Sơ Yến, cũng không phải là rất nhớ hắn sao?
Trình Sơ Yến nghe vậy, hô hấp hơi cứng lại.
Nơi trái tim giống như sinh bệnh, nhịp đập không đồng đều chút nào.
Lúc nhanh lúc chậm.
Ngón tay hắn hơi co lại, Trình Sơ Yến rũ mắt, ừ một tiếng, lại nói: “Em biết rồi.”
Cafe được bưng lên, đưa tới đây không phải người phục vụ ban đầu mà là người lúc sau được gọi tới.
Người phục vụ này mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn, một bộ dáng ngây thơ chất phác.
Sau khi đặt cafe xuống, phục vụ lại nói lời cảm ơn với Trình Sơ Yến: “Tiên sinh, cảm ơn ngài, vốn không nên là tôi mới phải.”
Trình Sơ Yến không trả lời cô ấy, dường như loại vấn đề này không cần hắn phải trả lời.
Sau đó người phục vụ lại nhìn sang Vân Phiếm Phiếm, nói: “Ngài cùng bạn gái thực xứng đôi.”
Trình Sơ Yến cong môi, rốt cuộc cũng mở miệng: “Cảm ơn.”
Người phục vụ biết mình đã gãi đúng chỗ ngứa, liền vui vẻ rời đi.
Vân Phiếm Phiếm còn đắm chìm trong câu bạn gái kia, liền thấy Trình Sơ Yến kéo tay áo lên, trong tay cầm thìa múc đường, hỏi cô: “Cô giáo có muốn thêm đường không?”
“Muốn.”
Vân Phiếm Phiếm cũng kéo cao tay áo lên.
Trên cổ tay cô có một dải lụa hồng lộ ra.
Lúc Trình Sơ Yến đẩy ly về phía cô, ánh mắt đảo qua cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn kia của cô, cổ tay cô mảnh khảnh gầy yếu, phảng phất như chỉ cần nhẹ bẻ một cái là sẽ gãy.
Dải lụa màu đỏ trên cổ tay phá lệ làm cho người ta chú ý.
Trình Sơ Yến có chút bận tâm, lại làm bộ như thuận miệng hỏi: “Dải lụa trên tay cô có chút quen mắt.”
Vân Phiếm Phiếm cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó cười nói: “Đây là của cậu mà.”
Cô cởi dải lụa ra, đưa cho hắn.
“Bó hoa ngày đó cậu đưa tôi có cái này, hoa đó qua ba, bốn ngày liền héo rồi, tôi liền đem dải lụa này cột ở trên cổ tay.”
Hắn hơi giật mình: “Vẫn luôn đeo sao?”
Vân Phiếm Phiếm: “Lúc tắm sẽ bỏ ra.”
Cô ăn ngay nói thật, cũng không biết Trình Sơ Yến cười vì cái gì.
Hai người ở lại quán cafe nửa tiếng, trước khi đi, cô hỏi Trình Sơ Yến: “Tôi có thể mua một ly cafe nữa không?”
Trình Sơ Yến gọi phục vụ lại, Vân Phiếm Phiếm lại nói: “Mua về.”
Chờ cafe được đóng gói xong, cô liền mang theo nó ra ngoài.
Sau đó lại đưa cafe cho tài xế của Trình gia.
Tài xế không nghĩ tới mình cũng có phần, không dám nhận ngay mà nhìn Trình Sơ Yến một cái, người sau hơi gật gật đầu thì lúc này hắn mới tiếp nhận.
“Cảm ơn Nguyễn tiểu thư.”
Trình Sơ Yến đưa Vân Phiếm Phiếm về nhà trước.
Lúc chuẩn bị xuống xe, tay cô bỗng nhiên bị Trình Sơ Yến kéo lại.
Dải lụa đỏ kia quấn quanh đầu ngón tay hắn, phá lệ xinh đẹp.
Hắn cầm lấy cổ tay cô, đem dải lụa thắt thành hình con bướm ở trên đó.
“Cô giáo đeo cái này rất đẹp, cứ để như thế đi.”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy cái nơ con bướm này của hắn vô cùng chỉnh tề, hai bên không thừa không thiếu, rất cân xứng, ngay cả chỗ nếp thắt lại cũng rất đẹp.
“Được rồi.” Cô đẩy cửa xe ra, quay đầu lại nói: “Tôi về đây, ngày mai gặp.”
Trình Sơ Yến lưu luyến nhìn mặt cô, áp xuống cảm xúc trong lòng, nói: “Mai gặp.”