Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Dưỡng khí nhanh chóng bị Trình Sơ Yến cướp đi, đằng sau cô chính là giường mà đằng trước lại là Trình Sơ Yến.
Lúc này hắn hoàn toàn không giống thiếu niên ôn nhu lúc trước tý nào, giờ đây hắn y như một thợ săn đang tận tình mà hưởng thụ con mồi của hắn.
Vân Phiếm Phiếm nghĩ, rốt cuộc là cô dạy hắn hay là hắn dạy cô đây?
Vấn đề này cho tới khi nụ hôn kết thúc cũng không có được đáp án.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, cũng chưa kịp nhìn Trình Sơ Yến thì đã bị hắn ấn vào trong lồng ngực.
Bên tai là tiếng tim đập của hắn, trầm ổn hữu lực lại có thể nghe ra được một chút xao động.
Xung quanh cũng tràn ngập hương vị trên người Trình Sơ Yến, là loại hương vị khiến người ta vô cùng an tâm.
Trình Sơ Yến không muốn để Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của mình.
Hắn nghĩ là, hiện giờ hắn trông rất khó coi.
Cái loại dục vọng đáng sợ hận không thể cắn nuốt cô vào trong bụng này, nếu để cô thấy được nhất định là sẽ bị dọa chạy.
Trình Sơ Yến tự nhủ, hắn không nên gấp gáp, cái hắn muốn là được ở bên cạnh cô, cũng muốn để cho cô thích hắn.
Cho nên, cứ từ từ cũng được.
Một tay khác của hắn duỗi tới đây, hai tay ôm chặt lấy Vân Phiếm Phiếm.
Thanh âm hắn dừng ở bên tai cô, nói: “Cô giáo, cô có nghe thấy không? Nó đang nói, nó thích cô đấy.”
Người trong ngực hơi cựa người.
Trình Sơ Yến đổi tư thế khác, nhưng không hề buông cô ra, vẫn giam cầm cô trong lồng ngực như cũ.
“Vậy cô giáo thì sao? Cô giáo có thích em một chút nào không?”
“Nếu thích em, vậy thì đừng đẩy em ra.”
Một giây, hai giây, rất nhiều giây qua đi.
Trình Sơ Yến rốt cuộc cũng buông cô ra.
Trên mặt Vân Phiếm Phiếm có chút hồng, một nửa là do thẹn, một nửa là do... nghẹn.
Cô sâu kín nhìn Trình Sơ Yến một cái, nói: “Lần sau lúc cho em chọn thì đừng ôm em có được không, em không động đậy được.”
Trình Sơ Yến nghe vậy thì đột nhiên bật cười.
Tuy cô nói như vậy, nhưng mà, cô cũng không hề đẩy hắn ra.
Cho nên, cô đồng ý rồi.
Trình Sơ Yến bế cô lên, đặt ở trên giường.
Hắn nửa quỳ ở trên thảm, tựa như kỵ sĩ bảo vệ cho công chúa, Vân Phiếm Phiếm nhìn hắn từ trên cao xuống, rất dễ dàng thấy được quang mang trong mắt hắn.
Kích động, nóng bỏng, chân thành.
“Anh sẽ nỗ lực, trở thành một người xứng đôi với em, đến lúc đó, sẽ không có ai dám bắt nạt em nữa.”
“Ừm.”
Thanh âm Vân Phiếm Phiếm vô cùng mềm mại trả lời hắn một tiếng.
Sau khi quan hệ của hai người thân thiết hơn, Trình Sơ Yến lại càng trở nên chăm chỉ, sở dĩ hắn chăm chỉ như vậy là vì muốn có nhiều thời gian chơi với cô.
Sớm biết là sẽ như thế này, không bằng cô tới nhà hắn sớm một chút.
Nhưng mà hình như cũng không biết chơi cái gì.
Hai người đi dạo trong hoa viên, Trình Sơ Yến tiện tay hái được một đóa tường vi, cài ở sau tai cô.
Mái tóc đen nhánh, da thịt trắng như tuyết, bông hoa màu hồng nhạt cài lên, cho dù không có những đồ trang sức khác trang trí cũng khiến cô trở nên rất quyến rũ.
Trình Sơ Yến còn đang muốn làm động tác tiếp theo thì lại nghe được tiếng xe.
Hắn liền đem cô đẩy tới ven tường.
Trên tường có một dàn hoa tường vi đang rũ xuống, nửa bên mặt cô bị lá cây chặn lại, những bộ phận khác thì bị tay của Trình Sơ Yến che khuất.
Tay hắn dán ở trên má cô, nhẹ nhàng hôn môi.
Lưu luyến nhưng không thâm nhập.
Vân Phiếm Phiếm rất nhanh liền cảm giác được sự bất thường của hắn.
So sánh với sự nhiệt tình lúc trước thì giờ đây hắn hiển nhiên có chút thất thần, hình như là đang chú ý tới chuyện khác.
Tiểu Bạch Thái nói với cô: “Ký chủ đại nhân, Trình Dư Hào trở về rồi.”
Cho nên, Trình Sơ Yến là đang đề phòng cha hắn?