Edit by Shmily
#Do not reup#
- -----------------------------
Lúc đó Trình Sơ Yến cũng chỉ có mười mấy tuổi, nhưng gương mặt của hắn cực kỳ giống mẹ hắn, mỹ lệ tới cực điểm.
Nhưng là hắn giống như một đứa trẻ không có linh hồn, chỉ còn lại cái thể xác mỹ lệ, ánh mắt trống rỗng, biểu tình chết lặng.
Cánh tay hắn có rất nhiều miệng vết thương, có vài chỗ còn có thể nhìn thấy xương cốt, có một số vết thương đã loét ra, biến thành thịt thối.
Sau đó ông ta cũng tận lực muốn đền bù cho hắn.
Có một đoạn thời gian, hắn thực sự đã có chuyển biến tốt đẹp, trước kia hắn đều không chịu bước ra khỏi phòng, sau này cũng dần dần thoát ra khỏi cái phòng đó.
Nhưng mà không biết vì cái gì, cũng cùng một khoảng thời gian như vậy mà sau này, hắn lại thay đổi như biến thành một người hoàn toàn khác, cứ cái gì mà ông ta không thích là hắn sẽ cố tình làm cái đó.
Giống như là đang muốn đối đầu với ông ta vậy.
Nhưng mà ông ta tự nhận là bản thân đối với hắn vô cùng tốt, cho hắn tiền, cho hắn hưởng thụ loại sinh hoạt tốt nhất.
Trình Dư Hào bị hắn làm cho mất kiên nhẫn, cuối cùng ném lại một câu uy hiếp: “Trình Dư Hào ta không nhất định chỉ có một đứa con trai là con.”
Trình Sơ Yến không hề hấn gì mà phản kích lại: “Được thôi, vậy ông đi sinh thêm một đứa đi.”
Trình Dư Hào tách cái đề tài này ra, một lần nữa nhắc tới việc học của hắn.
“Lần này con vừa lòng với gia sư kia, ta cũng hy vọng lần thi giữa kì này con có thể thi được thành tích tốt, bằng không ta sẽ đổi gia sư khác.”
Trình Sơ Yến không để ý tới ông ta.
Trình Dư Hào đẩy cửa đi ra ngoài.
Tâm trạng của đám người hầu lại không vì thế mà buông lỏng xuống.
Bởi vì biểu tình của Trình Sơ Yến khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Hắn cúi đầu, tay đặt trên đầu gối gắt gao nắm chặt lại, nửa bên mặt đều bị bóng ma che phủ.
Ban nãy những lời Trình Dư Hào nói ra lại khiến hắn hiểu rõ một thứ.
Chỉ cần ông ta còn có năng lực, ông ta vẫn có thể dễ dàng cướp người hắn để ý đi.
Mà hắn, thật sự nếu không đẩy nhanh tốc độ thì sẽ chỉ mất đi càng nhiều hơn.
Ví dụ như cô.
Cô là người mà hắn tuyệt đối không muốn mất đi nhất.
Hắn châm chọc cười một cái, cái người luôn miệng nói là cha của hắn lại có thể buộc hắn từng bước từng bước đi lên phía trước.
.......
Thứ năm là thời điểm thi giữa kỳ của Trình Sơ Yến.
Tối hôm trước đó một ngày, Trình Sơ Yến cô ý gọi điện thoại, làm bộ lơ đãng lộ ra tin tức này.
Trong giọng nói ẩn ẩn có chút chờ mong.
Thẳng tới cuối cùng, hắn mới nói: “Cô giáo có thể cổ vũ cho anh có được không? Anh muốn sau khi thi xong là có thể nhìn thấy em.”
Vân Phiếm Phiếm không có trả lời là nhất định sẽ đi, mà nói: “Em phải xem lại thời khóa biểu đã, nếu có tiết thì em sẽ không trốn học đâu.”
Nói thì nói vậy, nhưng đến lúc đó có trốn hay không thì cô cũng không chắc.
Trình Sơ Yến cũng không làm khó cô.
Hắn đã hiểu rõ tính cách của cô, đối với những việc cô thực sự để tâm thì cô đều nghiêm túc hơn so với bất kì ai, có lẽ cô không phải là người làm được tốt nhất nhưng nhất định sẽ là người nghiêm túc nhất.
Cũng may sau đó cô lại nói: “Không có tiết, vậy em sẽ tới.”
Trình Sơ Yến cảm thấy mình đã thay đổi rồi.
Trước kia hắn chưa từng khẩn cầu người nào đó làm chuyện gì như vậy.
Hiện tại cho dù là đang cầu xin người ta nhưng hắn lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Vậy đã hứa rồi nhé, ngủ ngon.”
*
Vân Phiếm Phiếm không thể vào trường.
Trường của bọn họ có chút nghiêm, người bên ngoài không thể tùy tiện ra vào.
Vân Phiếm Phiếm chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ hắn.
Cũng may trời không quá nóng, cô lại đứng dưới bóng cây nói chuyện với Tiểu Bạch Thái, cho nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Tiếng chuông vang lên, vài phút sau có học sinh từ cổng trường đi ra.
Cô tiến lên gần một chút, chỉ sợ Trình Sơ Yến ra sẽ không nhìn thấy mình.
Hai người cũng coi như đã bốn ngày chưa gặp mặt rồi.
Trình Sơ Yến nộp bài xong, bước chân cũng không dừng lại, trực tiếp ra khỏi phòng học.