Edit by Shmily
#Do not reup#
- ----------------------------
Dưới lòng bàn chân là một loại cảm giác sền sệt.
Cô không nhìn thấy, nhưng Tiểu Bạch Thái thấy được.
Cảm giác được cô đang nghi ngờ, Tiểu Bạch Thái lập tức nói: “Là chất lỏng màu đỏ, để ta phân tích xem nó là thứ gì!”
Nó vừa mới nói xong thì trong phòng bỗng nhiên sáng lên.
Ánh đèn màu trắng chói mắt làm cô theo bản năng mà nheo mắt lại.
Sau đó, cô liền thấy được thứ màu đỏ mà mình dẫm dưới chân.
Giống như máu, đổ ở trên mặt đất làm người ta hãi hùng khiếp vía.
Nhưng cô không nhìn được lâu thì tầm mắt đã bị cảnh tượng bên cạnh hấp dẫn.
Chiếc giường có tấm màn màu đỏ thời phục cổ rũ trên mặt đất, tựa như rượu ngon đổ xuống.
Trên cột giường màu bạc có khắc một đồ án thật nhỏ, sống lưng đơn bạc của một thiếu niên đang dựa vào nó.
Thời điểm nhìn thấy mặt đối phương, Vân Phiếm Phiếm liền bị sắc đẹp của hắn hấp dẫn.
Giống như một bức họa tinh mỹ, kết hợp giữa phương Đông và phương Tây, hốc mắt thâm thúy, lông mi mảnh dài nửa che khuất đi đôi mắt giống như hắc diệu thạch của hắn, cánh môi màu đỏ nhạt hơi ướt, giống như vừa mới nhấm nháp qua thứ gì đó.
Áo sơ mi của hắn có chút nhăn, đem cái eo gầy hoàn mỹ bao bọc lấy, một vạt áo sơ mi nhét vào trong chiếc quần dài màu đen.
Một chân hắn gập ở trên giường, một chân khác đạp ở trên thảm kiểu Âu ở dưới đất.
Diễm lệ, lại thánh khiết.
Hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng cùng xuất hiện ở trên người hắn.
Cô còn chưa kịp hoảng loạn đã nghe thấy tiếng nói của Tiểu Bạch Thái: “Trên đất không phải máu, nhưng cũng cùng loại với máu.”
Sau đó, cô liền nâng chân lên, dưới đất lập tức xuất hiện một dấu chân màu đỏ.
Tiểu Bạch Thái cũng chú ý tới thiếu niên kia, nó kinh hô: “Mục tiêu chỉ định xuất hiện!”
Vân Phiếm Phiếm lại nhìn về phía thiếu niên đang ngồi bên kia.
Giờ phút này, đối phương cũng đang nhìn cô.
Trình Sơ Yến cho rằng biểu cảm trên mặt đối phương sẽ có những cảm xúc khác nhau.
Ví như hoảng sợ, hoặc là kinh diễm.
Nhưng mà trên mặt cô không hề có chút biểu tình dư thừa nào.
Hắn chậm rãi đứng lên, đi giày, tới bên người cô.
Hắn cao hơn cô một cái đầu, cho dù khuôn mặt có chút non nớt, thế nhưng vẫn không thể nào khiến người khác phớt lờ hắn.
Hắn mở miệng, hỏi: “Gia sư mới sao?”
Vân Phiếm Phiếm còn chưa tiếp thu cốt truyện về hắn, trong lúc nhất thời cũng không biết ứng đối thế nào, chỉ có thể dựa theo lời của hắn mà nói.
“Phải, tôi là Nguyễn Đại, cậu có thể gọi tôi là cô giáo Nguyễn.”
Đối phương chớp chớp mắt, vậy mà lại thật sự ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cô giáo.”
Vân Phiếm Phiếm nhìn biểu tình thiên chân vô tội của hắn, liền cười với hắn.
Khóe môi Trình Sơ Yến cũng lộ ra một nụ cười.
Sau đó hắn nhìn chất lỏng màu đỏ trên đất, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
“Quên mất chưa gọi người tới lau, cô giáo đợi một lát, em cho người tới lau dọn một chút, có được không?”
Hắn dùng một loại ngữ khí dò hỏi, khiến cho người ta có loại cảm giác thập phần lễ phép.
Vân Phiếm Phiếm gật đầu, liền thấy hắn đi ra ngoài hành lang, hơi lớn tiếng gọi một câu.
Sau đó hắn lại xoay trở về, một lát sau, liền có người giúp việc cầm cây lau nhà cùng thùng nước đi tới.
Người giúp việc không rên một tiếng, thậm chí còn không nhìn Trình Sơ Yến, chỉ nghiêm túc lau sạch thứ trên mặt đất.
Sau khi lau sạch, người đó liền lập tức mang theo đồ rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Vân Phiếm Phiếm cùng Trình Sơ Yến.
Hắn đi tới giá sách bên cạnh lấy một quyển sách giáo khoa ra, quay đầu hỏi cô: “Cô giáo, bây giờ chúng ta bắt đầu được chưa?”
“Đều được.”
Trình Sơ Yến cầm sách giáo khoa đi tới cái bàn màu trắng bên cạnh.
Hắn đặt sách xuống, kéo ghế ra, nói với Vân Phiếm Phiếm: “Cô giáo ngồi đi.”
- ------------
Shmily: Bây giờ mới hiểu ý nghĩa tên của Tiểu Bạch Thái, Tiểu Bạch Thái chính là 'rau xanh' đó, chắc chị nhà sống quanh năm chỉ toàn ăn rau với cỏ cho nên mới đặt ra cái tên này cho ẻm hệ thống!!