Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 353: Chương 353: Trông em thực mỹ vị (41)




Edit by Shmily

- -----------------------------------

Trình Sơ Yến về nhà sớm hơn Vân Phiếm Phiếm.

Nhưng hắn đã quên là bản thân mình không có chìa khóa.

Bình thường lúc hắn tan học thì Nguyễn Trúc đều ở nhà.

Hôm nay có khả năng là hắn về quá sớm nên lúc gõ cửa cũng không có ai mở cửa.

Trình Sơ Yến đành phải ngồi xổm xuống bên cạnh cửa nhà, lẳng lặng chờ.

Đợi khoảng năm phút, hắn phát hiện bản thân mình chờ không được.

Đặc biệt muốn thấy cô, cho dù là chỉ cùng cô nói chuyện phiếm thôi cũng được rồi.

Không biết từ khi nào, sự tồn tại của cô đã trở thành thói quen của hắn, hắn từ sớm đã tự buông xuôi tất cả, không muốn đi học, không muốn giao tiếp với người khác, ý niệm duy nhất của hắn chỉ là muốn để cho Trình Dư Hào ý thức được sai lầm của ông ta, sau đó hướng về phía người mẹ đã mất của mình nói một câu xin lỗi.

Sự xuất hiện của cô xem như là một thứ ngoài ý muốn, ngoài ý muốn tới, hắn cảm thấy thế giới này còn rất tốt đẹp.

Cho dù chỉ ngồi ở bên cạnh cô, nghe cô dùng ngữ khí ôn nhu giảng bài cho hắn, nhìn sườn mặt của cô thôi, hắn cũng đã cảm thấy an tâm rồi.

Trình Sơ Yến lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn qua cho cô.

Vân Phiếm Phiếm còn đang đứng đợi ở xe bus, lúc trước sợ những người theo dõi cô biết đồn công an ở gần nhà sẽ không chịu đi theo nên cô mới cố tình chạy tới nơi khá xa.

Cho nên lúc về thì phải chuyển mấy lần xe.

Mới đầu cô còn không nghe được tiếng di động vang, lúc sau mới mơ hồ nghe được.

Lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn Trình Sơ Yến gửi tới.

[Cô giáo đã về nhà chưa?]

Đây là tin nhắn từ năm phút trước.

Đại khái là bởi vì cô không trả lời, đối phương có chút chờ không kịp, lại gửi thêm một tin nữa.

[Tại sao không để ý tới anh?]

Tuy chỉ là một hàng chữ, nhưng trong đầu Vân Phiếm Phiếm đã tự động chuyển hóa thành thanh âm của hắn.

Bộ dáng giống như có chút đáng thương.

Vân Phiếm Phiếm mím môi, nhắn trả lời: [Nửa tiếng nữa sẽ về nhà, bây giờ hẳn vẫn đang là thời gian lên lớp, không được nghịch điện thoại.]

[Vâng.]

Chỉ một chữ này thôi cũng có thể thấy được đối phương đã thập phần ủy khuất.

Trình Sơ Yến xác thực là rất ủy khuất.

Bản thân mình thì gấp không chờ nổi mà muốn gặp cô, cô ngược lại lại có thái độ lãnh đạm với hắn như vậy.

Càng nghĩ càng ủy khuất, hắn dứt khoát nhét điện thoại vào túi, không nhìn nữa.

Thiếu niên rũ đầu, lông mi cong vút rũ xuống, che đi đôi mắt của hắn, thân hình rõ ràng rất cao lớn, lại ngồi xổm ở trước cửa, trông y như sủng vật bị chủ nhân vứt bỏ vậy.

Ngón tay hắn vô số lần với vào trong túi, muốn gọi điện thoại cho cô, nghe thanh âm của cô, nhưng lại sợ cô tức giận.

Trên mặt hiện lên vẻ rối rắm, Trình thiếu từ trước tới nay đều làm theo ý mình, đây lại là lần đầu tiên đối với một người mà suy nghĩ nhiều như vậy.

Vân Phiếm Phiếm nhìn ngoài cửa sổ, xe đang dừng đèn đỏ, tầm mắt cô đảo qua đảo lại, phát hiện có một đôi tình nhân đang đứng trước cửa hàng đồ chơi.

Cô gái rúc vào ngực chàng trai, cười ngọt ngào.

Cô nghĩ nghĩ, lại gửi tin nhắn qua: [Lúc về em sẽ mua quà cho anh.]

Thời điểm âm báo nhắc nhở tới, Trình Sơ Yến cơ hồ là lập tức rút điện thoại ra.

Bên trên chỉ có một hàng chữ, nhưng hắn lại nhìn đi nhìn lại mấy lần liền, xem đến vô cùng cẩn thận.

Ủy khuất vừa rồi lập tức biến thành hư không, thần thái thiếu niên tỏa sáng lên, má lúm xinh đẹp ở hai bên lại xuất hiện.

Cánh môi giống như hình trăng non, cong cong, dường như còn mang theo vui sướng khó tả.

Hắn đáp lại một câu: [Được.]

Vân Phiếm Phiếm không biết nên mua quà gì, cố ý mở Baidu ra tra.

Cô ngẫm nghĩ một chút, sau đó gõ chữ: Nên tặng quà gì cho người yêu?

Đáp án bên trong muôn màu muôn vẻ, cô từng chút từng chút xem, liệt kê hết những thứ xuất hiện với tần suất lớn ở bên trong, ghi nhớ ở trong lòng, cuối cùng tổng kết một cái, phát hiện hoa là thứ được đề cử nhiều nhất.

Đưa hoa?

Đưa cái này cho một đứa con trai có vẻ không tốt lắm thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.