Editor Ochibi
Đàn cổ lấy tới trong nháy mắt, đôi mắt Tiên Tảo Tảo liền bừng sáng.
Cô kiềm chế không được muốn duỗi tay chạm một chút, chủ tiệm mỹ thiếu niên “vụt” muốn trốn, nhưng trốn không thoát, hắn quay đầu lại ——
“Đừng trốn.” Giọng Mộc Phong nghiêm túc, lại ẩn chứa uy hiếp giống như Lệ Đình.
Chủ tiệm mỹ nhân bị hạn chế di chuyển:…… Đồ cường đạo!!
Nhưng khi hắn định thần, lại phát hiện đồ trong lòng ngực đã không còn, bảo bối của hắn cổ cầm không có!!!
Bên kia.
Lệ Đình chạm chạm cằm, nói với Tiên Tảo Tảo: “Đàn đi.”
Tiên Tảo Tảo nhìn cổ cầm trong lòng ngực, vẫn hơi phát ngốc, cô khẽ meo meo nhìn mắt chủ tiệm đang dựng lông, tiếp theo lại nhìn đối tượng công lược đang nghiêm túc.
Giữa ngón út ngứa lên, ừm, cô quyết định…… Nghe theo đối tượng công lược.
“Em sẽ dùng cầm của anh cẩn thận,” Tiên Tảo Tảo lễ phép gật đầu với chủ tiệm mỹ thiếu niên, khi đối phương vẫn đang ngây ngốc không phản ứng, cô đã dọn xong cổ cầm chuẩn bị đàn tấu.
Khoảng khắc đầu ngón tay chạm đến dây đàn, Lệ Đình chú ý tới vật nhỏ nháy mắt như biến thành người khác.
Nếu nói ngày thường Tiên Tảo Tảo đáng yêu, náo nhiệt, vậy thì khi ngồi trước cổ cầm vật nhỏ hoàn toàn trái ngược.
Hương vị mềm như bông kia tức khắc tiêu tán, ngay cả sống lưng cũng thẳng lên rất nhiều.
Đôi mắt suối nước từ trước đến nay làm ấm nhân tâm tan đi độ ấm, giống như binh lính chinh chiến sa trường, trông vô cùng xa cách, thanh lãnh.
Còn có chút hàn ý không dính khói lửa phàm tục.
“Tinh!”
Tiếng đàn lảnh lót đột nhiên cắt qua yên tĩnh, chủ tiệm mỹ thiếu niên còn đang giẫy giụa chẳng quan tâm Mộc Phong, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua kinh diễm.
Sau đó môi cũng chậm rãi nhếch lên, hắn phát hiện tiểu khả ái xinh đẹp này thì ra lại biết đàn tấu.
Còn đàn không tồi.
Môn đạo trong nghề xem, hắn nhìn dáng ngồi Tiên Tảo Tảo đoan chính như thể đang trầm mê ở một thế giới khác, không tình nguyện ban đầu dần dần tiêu tán.
Chỉ cần một âm, hắn liền biết đối phương là cao thủ.
Một bên khác Lệ Đình lại nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn chinh chiến sa trường dần nhanh, đôi mắt sắc khói bụi chậm rãi híp lại.
Thì ra trong xương cốt vật nhỏ đáng yêu lại là như vậy…… Dũng cảm sao?
Thật đúng là nhiều kinh hỉ hơn.
Tiếng đàn cổ vận xuyên qua tiệm cầm hành, không ngừng truyền vào trong tai nhiều người, nhân viên cửa hàng vốn an tĩnh cũng nhịn không được nhón chân mong chờ, muốn biết là ai đang đàn.
Gian phòng hai bên đại điện vốn đang nhẹ lải nhải cũng an tĩnh lại.
“Là chủ tiệm đang đàn tấu sao, thật hiếm thấy đấy!”
“…… Hừ, phong cách nghe không giống, phong cách này cảm giác như là tay già đời tang thương.”
“Là lão cầm sư sao?”
“Không biết, từ từ nghe đã.”
…… Khách nhân, nhân viên cửa hàng và chủ tiệm đắm chìm trong nhạc khúc, hắn nhìn đầu ngón tay non mịn của Tiên Tảo Tảo đang nhảy đánh trên dây đàn, trong lòng liền nhịn không được ngứa nghề.
Sau khi lấy được một cái sanh* bên cạnh, hắn chậm rãi bước tới, âm thanh sanh xa xưa, thê lương dung nhập tiếng đàn, hai âm thanh phối hợp càng tăng thêm sức mạnh.
Chủ tiệm siêu cấp vừa lòng, cũng không để bụng mình chỉ làm nền, hắn hưởng thụ hết thảy.
Mà đối với nhạc cụ khác gia nhập, Tiên Tảo Tảo không giật mình chút nào, đầu cô thậm chí cũng không nâng, mặt vô biểu tình đàn tấu, trong lòng nghĩ đến Yêu tộc của cô.
Trước khi bị hệ thống trói định, trong tộc bị kẻ thần bí khơi mào đại chiến, mà cô cũng bị thương trong đại chiến, toàn bộ Tộc Hồ Yêu đều thất bại.
Lão tổ thậm chí vì bảo vệ cô, tu vi bị mất cả ngàn năm.
Mỗi lần Tiên Tảo Tảo nghĩ vậy liền rất tức giận.
“Bé ngoan đừng tức giận, làm xong nhiệm vụ là được rồi!” Tiểu Nhất đúng lúc xuất hiện, tuy rằng nó là hệ thống, nhưng tiểu hồ yêu đáng yêu nghe lời như ký chủ, nó vẫn rất thích.
Tiên Tảo Tảo hoàn hồn, cô nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Dù sao sớm hay muộn cô cũng muốn đánh trả, hừ!
_______________________
*Sanh(笙): nhạc cụ thổi bằng miệng của Trung Quốc