[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 122: Chương 122




Editor: Ngạn Tịnh.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lục Nhất Lan xuất hiện, Cố Mặc Trình ngây ngẩn cả người.

Chỉ là dù ngây ngốc, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi. Cố Mặc Trình gặp được Lục Nhất Lan, lập tức nâng bút trong tay lên, chọc thẳng về phía Đông Phương Dự ở đối diện.

Đông Phương Dự né tránh không kịp, lập tức bị chọc trúng.

Cảm giác đau đớn nơi bả vai còn chưa biến mất, Cố Mặc Trình đột nhiên đứng lên kéo lấy hắn, “Muốn sống, đừng lộn xộn.”

Ngòi bút lạnh lẽo trên động mạch chủ làm thái dương Đông Phương dự có ít mồ hôi lạnh, hắn khụ khụ hai tiếng, “Cố lão đại, anh đừng xúc động.”

“Thiên, lại đây.”

Không khí cực kỳ khẩn trương, Lục Nhất Lan nghe thấy lời này xong, nhanh chóng lẻn đến bên cạnh Cố Mặc Trình, 3 đối n, chỉ là trong tay Cố Mặc Trình có con tin.

“Kêu đàn em của anh mở đường.”

Đông Phương Dự không nói một lời.

Cố Mặc Trình không lưu tình chút nào, trực tiếp chọc ngòi bút vào sâu một chút, máu đỏ tươi từ miệng vết thương có chút dơ chảy ra, anh lặp lại lần nữa, “Mở đường đi.”

“...”

Vì mạng sống, Đông Phương Dự khuất phục, hắn giơ tay, “Để bọn họ rời đi.”

Đám người giơ súng đến lúc này mới có chút khó chịu buông vũ khí của mình xuống. Cố Mặc Trình, Lục Nhất Lan cùng Trần Khoái từng bước một ra đi ra, ra khỏi phòng bước lên xe, không khí liền trở nên khoan khoái hơn nhiều.

“Lúc nào mấy người mới thả tôi đi?” Có lẽ bởi vì mạng đang bị nắm trong tay người khác, cho nên Đông Phương Dự có chút hơi nóng nảy, Cố Mặc Trình lạnh lùng nhìn hắn một cái, một chân đá cửa ra.

Ở trong gió, cửa xe lắc lư, Cố Mặc Trình nói, “Từng nghe qua sống chết có mạng, phú quý ở trời chưa?”

“Anh có ý gì?”

Đông Phương Dự giãy giụa cứ thế bị Cố Mặc Trình không chút lưu tình đá xuống xe. Xe đang chạy, người lao xuống bởi vì quán tính mà lăn hai vòng trên mặt đất. Lục Nhất Lan ngẩng đầu, từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài xem, liền khụ khụ.

Một bãi máu, một người... Vặn vẹo như giun.

Cúi đầu, lực lượng trên tay cô còn chưa biến mất.

“Cố ca ca.”

“Hửm?” Người ngồi sau rốt cuộc lên tiếng, “Em không sao chứ?”

“Em không sao.” Lục Nhất Lan gật gật đầu, “Anh ta muốn lợi dụng em, cho nên không dám làm gì em.”

Hai người ở bên cạnh phóng điện, Trần Khoái lần đầu tiên ở chung với hai người, yên lặng nhìn trời một lát, sau đó nhấm nháp thức ăn cho chó.

Hình thức ở chung giữa lão đại và công chúa nhỏ, thật đúng là giống như Trần Nhạc nói.

Lão đại ấy à, cũng giống như thay đổi thành người khác, dịu dàng, thiện giải ý người, giống như một đóa... Ừm, hoa giải ngữ vừa nở, cái so sánh này rất không tệ.

“Lão đại, chúng ta đi đâu đây?”

Cuộc nói chuyện bỗng nhiên bị đánh gãy, thần sắc Cố Mặc Trình hơi nghiêm lại, người lái xa phía trước sau lưng chợt lạnh.

“Về nhà trước.”

“Được.”

Tốc độ xe dường như nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu sau, hai người liền đến ngôi biệt thự gần đại học A, Trần Khoái vâng mệnh về căn cứ chỉnh đốn trước, cho nên----

Một căn biệt thự to như vậy, chỉ có hai người.

Người đàn ông nhìn người phụ nữ, trên mặt dần dần nhiều hơn phài phần nhẹ nhõm.

“Em không sao là tốt rồi.”

“Cố ca ca, em đã trở về.” Cô xoay người một vòng trước mặt Cố Mặc Trình, “Anh xem, lông tóc không chút thương tổn.”

Cô cười, Cố Mặc Trình bỗng nhiên cảm thấy yết hầu căng chặt, người trước mặt có xúc động rất lớn đối với anh, ma xui quỷ khiến, Cố Mặc Trình ôm lấy Lục Nhất Lan.

Rất chặt, rất dùng sức.

“Cố ca ca.”

Anh không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng tựa cằm trên đầu vai Lục Nhất Lan.

Lục Nhất Lan bỗng nhiên hiểu ra cái gì, cũng ôm lại Cố Mặc Trình.

Giờ khắc này, năm tháng yên lặng tốt đẹp, hiện thế an ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.