[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 169: Chương 169




Editor: Ngạn Tịnh.

Dưỡng Tâm điện.

Quân Tử Ngọc có chút phiền chán xử lý mấy thứ này, nhưng ngẫm lại chỗ tốt quyền lợi có thể mang đến, tiện lợi có thể mang đến cho tỷ tỷ, hắn nhịn.

Bên ngoài có người thông truyền, hắn vừa muốn mắng chửi người, liền thấy bóng dáng trong mộng, quanh co khúc khuỷu đi tới bên này.

“Hoàng... Huynh.”

Có người ngoài ở đây, không được gọi tỷ tỷ.

“Bệ hạ.” Lục Nhất Lan muốn hành lễ, lập tức bị Quân Tử Ngọc ngăn lại.

“Hoàng huynh, nếu huynh hành lễ với ta, ta sẽ giảm thọ.” Hắn đạm nhiên lôi kéo Lục Nhất Lan đi lên, cung nữ đứng tại chỗ, vẻ mặt mê mang.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Thượng như vậy.

Dịu dàng, hiểu ý, còn có...”

“Lại không đi ra, ngươi cũng không cần giữ cái mạng này.”

Tiểu cung nữ sau khi hoàn hồn, lập tức té ngã lộn nhào, chạy.

Quân Tử Ngọc mạnh mẽ ấn Lục Nhất Lan lên trên long ỷ, cười nói, “Tỷ tỷ, người tới tìm ta, có phải nhớ ta hay không?”

“Phụt.” Lục Nhất Lan ừ một tiếng, chỉ một tiếng này, làm người vừa trở thành Tấn Đế này, cười giống như một đứa trẻ.

Răng nanh xinh đẹp lộ ra, Lục Nhất Lan lại nghĩ, đây chỉ là một thiếu niên mười sáu mà thôi. Tuy rằng thiếu niên này lớn lên có chút cao.

“Ta nghe người bên ngoài đồn đãi, nói đệ vì lấy được Đế vị... Giết huynh diệt cha, Tử Ngọc, một nước cờ này của đệ quá hiểm.”

“Giết huynh diệt cha?” Hắn không quản việc này hiểm hay không, chỉ là hỏi một câu, “Vậy tỷ tỷ, người tin tưởng ta chứ?”

“Ta tất nhiên là tin tưởng đệ, nhưng là...”

Hắn nhanh chóng đánh gãy lời cô, vẻ mặt Quân Tử Ngọc đầy vui sướng, “Tỷ tin tưởng ta là tốt rồi, hà tất quản những người khác, ý kiến của bọn họ đều không quan trọng, ta để ý chỉ có tỷ.”

“...”

Ánh mắt dịu dàng, nhu ý thật sâu.

Nếu còn không nhìn ra đây là cái gì, Lục Nhất Lan chính là mắt bị mù.

Tình yêu.

Quân Tử Ngọc, nhóc con một tay cô nuôi lớn, yêu cô.

Nuôi chồng từ bé.

Trời ạ.

Những hoạt động tâm lý kia, đều chỉ trong nháy mắt, quan trọng hơn, Lục Nhất Lan vẫn còn đau đầu nói với Quân Tử Ngọc, “Nhưng sẽ có hại với thanh danh của đệ.”

“Không sao cả, tỷ cứ yên tâm.”

Lúc hắn mài mực bỗng nhiên ngẩng đầu, “Đúng rồi, tỷ tỷ, qua mấy ngày ta sẽ đăng cơ, tỷ... Đọc văn tế đăng cơ cho ta được không?”

“Đây không phải nên là Thái phó đọc sao? Hoặc là Thừa tướng cũng được, không nên là ta.”

Một Thái Tử tiền nhiệm bị tước vị.

“Vì sao không phải là tỷ?”

“Chẳng lẽ tỷ đã quên, là ai lần đầu tiên đề bút cho ta, lần đầu tiên đọc [Đại Học], [Trung Dung], đã quên, ai là người đầu tiên phạt quỳ thay ta, ai...”

“Tỷ tỷ, là người.” Cũng có có thể là người.

Lục Nhất Lan bất đắc dĩ, “Vậy được rồi.”

Người ta đã liệt ra lý do cụ thể như vậy, lại từ chối, dường như có chút ý tứ ghét bỏ rồi. Trên thực tế, Lục Nhất Lan vẫn là rất thích Quân Tử Ngọc.

Lớn lên đẹp mới là cơ bản nhất, giọng nói lại dễ nghe, dịu dàng săn sóc...

Rất tốt.

Tân Đế chính thức đăng cơ tế tổ, chọn một ngày hoàng đạo. Ngày đó, mặc kệ bên ngoài đồn đãi thế nào, bá tánh nói thế nào, trong nhà mọi người, đều cần phải treo một chiếc đèn lồng màu đỏ.

Ngày đó, trên đài hiến tế lịch sử Tấn Quốc, tất cả đều là người.

Lục Nhất Lan đứng cao nhất tế đàn, mặc một thân trường bào màu ánh trăng, áo choàng rất dài, trên đầu chỉ cài một cây ngọc trâm.

Hôm nay, cô là người tiếp dẫn Quân Tử Ngọc.

Chỉ có người Đế Quân coi trọng nhất, mới có tư cách đứng ở nơi này.

Tiếng chiêng trống rất lớn, từ trên tế đàn, truyền khắp toàn bộ thành Trường An.

“Đinh---“

“Đại điển đăng cơ! Bắt đầu!”

Vô số người hát bài ca ca ngợi, Quân Tử Ngọc chuyên tâm, nhìn bóng dáng cao nhất kia, từng bước một đi tới phía trước, không hề có chút tạm dừng nào.

Hắn đang từng bước một đi đến, tín ngưỡng của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.