Editor: Ngạn Tịnh.
“Bé câm, anh trai thật sự rất thích em.”
Một người sinh ra phù hợp với cậu như thế.
Một người ngay cả yêu thích cũng phù hợp với cậu.
Một giấc mộng mới có thể xuất hiện, đối với cậu mà nói, cô gái này là một người hoàn mỹ nhất.
Có đôi khi Hoắc Nịnh sẽ cảm thấy bản thân đặc biệt ích kỷ, cậu rất vui sướng, rất vui vẻ, có thể có một người, không tốt hơn cậu, còn giống với cậu.
Đúng, cậu thích Lục Nhất Lan khuyết tật.
Hoắc Nịnh thậm chí đối với loại tàn khuyết kia, mang theo chút vui vẻ cẩn thận.
Hạ mi mắt, cậu xoa xoa tóc Lục Nhất Lan, “Còn muốn ăn cái gì, anh trai đi mua cho em.”
Lục Nhất Lan lắc lắc đầu.
Hoắc Nịnh chỉ cảm thấy, năm tháng bình yên tốt đẹp.
Buổi chiều, táo trong phòng bệnh đã ăn hết, Hoắc Nịnh vui vẻ đi ra ngoài mua.
Cha Lục xử lý xong tang lễ, đúng lúc tới đón Lục Nhất Lan đi kiểm tra.
Hơn ba giờ, Hoắc Nịnh đẩy cửa mà vào, thấy Lục Nhất Lan không có trong phòng, vẻ mặt cậu nghieêm lại, chờ thấy túi xách trên bàn, hàng lông mi vốn nhăn chặt mới thả lỏng ra, ba của cô bé tưới.
Đặt túi táo lên bàn, đi ra ngoài múc nước, rất nhàm chán, Hoắc Nịnh đứng ở bên mép giường chờ.
Bỗng nhiên, dư quang quét tới một cái túi trên đầu giường, hồ sơ bệnh án.
Hoắc Nịnh có chút tò mò, sau đó đi qua.
“...”
Hồ sơ rớt trên mặt đất.
Có chút, khó có thể tiếp nhận.
Không bao lâu, Hoắc Nịnh ngồi xổm người xuống, ngón tay cậu, có chút run rẩy.
Rất nhanh thu dọn lại hiện trường, bên ngoài có tiếng vang, trong nháy mắt kia, Hoắc Nịnh cảm thấy bản thân có chút không thể đối mặt với Lục nhất Lan, cậu trốn vào trong nhà vệ sinh, sau đó nhớ tới năm chữ kia.
“Mất ngôn ngữ tạm thời.”
Tạm thời.
Hai người bên ngoài dường như đang nói chuyện, trong lòng Hoắc Nịnh có chút loạn, liền mở vòi nước ra.
Nước máy lạnh như băng chảy trên tay, tàn sát bừa bãi trên mặt, cậu mới cảm giác, có chút tỉnh táo.
Bọt nước theo cổ đi xuống, thấm vào vạt áo, tưới giết một chút hơi ấm mơ hồ, cuối cùng trong lòng cậu.
Cậu vẫn luôn cho rằng, Lục Nhất Lan giống mình.
Thì ra, là không giống nhau.
Cậu là một kẻ điếc vĩnh viễn, còn cô chỉ là tạm thời câm.
Chàng trai trong gương, tràn ngập cảm xúc xấu xí, Hoắc Nịnh cảm thấy bản thân cười đến ích kỷ như vậy, đáng ghê tởm như vậy.
Rất nhanh, cậu lấy khăn lông trên giá, từng chút từng chút lau khô nước trên mặt.
Nếu, bầu trời màu xám kia, từ đầu tới đuôi chỉ có một người, vậy cứ một người đi.
Vắt lại khăn lông.
Đối diện với gương, cong lên một nụ cười tươi, phải cười đến sáng lạn, đúng, giống như trước kia, không có bất luận sơ hở gì.
Cô bé nhỏ ấy à, công chúa nhỏ ấy à, dù sao thì cũng phải... Đối xử thật tốt.
Lục Nhất Lan ngồi trên giường bệnh.
Cô có chút rối rắm, cha Lục nói, bệnh của cô sắp tốt, vẫn luôn ở bệnh viện cũng chẳng để làm gì, trước đó chỉ là vì chủ trì tang lễ----
Lễ tang xong rồi, cô cũng nên xuất viện.
Xuất viện.
Vậy chẳng phải có nghĩa là, phải chặt đứt liên hệ với Hoắc Nịnh sao.
Cô có chút do dự.
Chuyện này, phải cẩn thận mới được.
Cô không thể chen lấn lung tung vào con đường phát triển của Hoắc Nịnh, cô phải đi theo cốt truyện, không thể hủy hoại Hoắc Nịnh muốn trở thành “Đá quý Đông Phương” được.
Vậy----
Nên làm sao bây giờ đây.
Đúng lúc này, Hoắc Nịnh từ trong phòng vệ sinh đi ra.
“Công chúa nhỏ ~”
“...”
Hoắc Nịnh bỗng nhiên thay đổi xưng hô, Lục Nhất Lan có chút không thích ứng được. Cô ngước mắt, trong con ngươi đen trắng rõ ràng mang theo nghi hoặc.
Hoắc Nịnh đi tới bên mép giường, tùy tay cầm lấy một trái táo, sau đó cầm dao lên, “Bỗng nhiên phát hiện em rất đáng yêu, giống như công chúa anh xem trong truyện cổ tích vậy.” Giống như đúc, hoàn mỹ không chút khuyết điểm.
“Phụt...”
Hoắc Nịnh thấy được khẩu hình của Lục Nhất Lan.
Cô hẳn là đang cười.
Ừm, cười tốt nha, cười ấy à, dù sao cậu cũng không nghe thấy.