[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 85: Chương 85




Editor: Ngạn Tịnh.

Đại khái là tầm nửa tháng trôi qua.

Lục Nhất Lan vừa mở mắt ra, liền phát hiện dường như có chút không thích hơp, đây... Là nơi nào?

Cô nhớ rõ cô hẳn là vừa phỏng vấn xong rồi mới từ Giang Nam trở về, vậy, đây là chuyện thế quái gì đây chứ?

Đầu có chút đau, tiếp tục nằm trên giường trong chốc lát, xoay người đứng lên, tất cả chung quanh đều làm cô cảm thấy có chút mộng ảo.

Hoa viên.

Nơi này dường như là một khu biệt thự, ngoài biệt thự, là một vườn hoa ớn, hoa hồng rực lửa liên miên một mảnh. Cô để chân trần đi ra ngoài, mở cửa phòng ngủ ra, nhưng là không lâu, cô lại cảm thấy không đúng.

Diệp Hàn An không giống người sẽ làm ra được chuyện lãng mạn như vậy, hơn nữa còn đột nhiên tập kích người...

Không thích hợp.

Chỉ là, cô vẫn mang giày thủy tinh vào. Có thể là bởi vì biệt thự mở điều hòa, cho nên chân Lục Nhất Lan không xem là đặc biệt lạnh lẽo, mang giày vào đi tới phía trước một đoạn ngắn, Lục Nhất Lan liền phát hiện trên tường thế nhưng gắn mũi tên chỉ đường.

Nổi lên hứng thú, cô đi theo muĩ tên cùng nhắc nhở một đường đi tới phía trước, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa chiếu xạ vào bên trong, có vài phần lãng mạn kỳ diệu.

Lục Nhất Lan ra bên ngoài nhìn thoáng qua, rất trống trải, dường như... Cái gì cũng không có.

Ừm, ngay lúc cô không biết nên đi hướng nào, trong không trung bỗng nhiên bay tới một trận âm nhạc, cô ngước mắt, nhìn nơi phát ra tiếng nhạc kia.

Cái bóng dáng màu trắng kia, ở trong bụi hoa càng đi càng xa.

Đi tầm hai ba phút, Lục Nhất Lan thấy trong một mảnh vườn muôn vàn hoa hồng đỏ lộ ra một bồn hoa hồng màu hồng nhạt, trên lớp đất dinh dưỡng màu đen, đặt một chiếc di động.

Lục Nhất Lan cầm di động, tiếng ca đột nhiên im bặt, bỗng nhiên, trên màn hình nhảy ra một dấu chấm than.

“Anh tới rồi.” Ba chữ, cũng theo đó xuất hiện trên màn hình.

Cô ngẩn ngơ, ngay lúc này, một điểm đen trên bầu trời chậm rãi phóng lớn, tiếng cánh quạt gầm rú làm Lục Nhất Lan ngẩng đầu lên.

Cô nghĩ, một màn này...

Phỏng chừng cả đời cũng khó quên.

Bởi vì gió cánh quạt máy bay trực thăng quá lớn, lúc nó bắt đầu hạ xuống, trong vườn hoa có rất nhiều cánh hoa hồng không chịu được, từ dưới bay lên, cánh hoa màu đỏ chậm rãi bay lượn trong không trung, làm cho khung cảnh trở nên lãng mạn lên.

Trên máy bay trực thăng ném xuống một đoạn thang dây, một người đàn ông xuất hiện.

Bởi vì máy bay trực thăng quá cao, Lục Nhất Lan nhìn cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy bóng dáng người đàn ông dường như có chút quen biết, không bao lâu, người đó lộ mặt.

Gương mặt không tính là đẹp trai ngất ngay, lại có khí chất làm người khó quên.

Là Diệp Hàn An.

“Hàn An.”

Không trung, Diệp Hàn An chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Lục Nhất Lan gọi tên anh, cho dù như thế, nhưng chỉ cần là giọng của cô, vậy thỏa mãn rồi.

Một cánh tay của anh hơi lay động, thang dây chậm rãi hạ xuống.

Lục Nhất Lan nhớ tới một đoạn lời nói.

Ý trung nhân của tôi là một anh hùng cái thế, tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ ở dưới tình huống vạn người ngắm nhìn xuất hiện, trên người mặc thánh y kim giáp, chân đạp cầu vòng bảy màu tới cưới tôi...

Diệp Hàn An ở không trung cực kỳ đẹp trai, một chút tức giận trong lòng Lục Nhất Lan, ở tình huống lãng mạn này, sớm đã biến mất vô tung.

Cô mở hai tay ra, Diệp Hàn An nhìn thấy động tác của cô, mặt mang nụ cười.

“Nhanh, thả tôi xuống.”

“Lão đại, anh chờ một chút, ra chút vấn đề.”

Lục Nhất Lan giữ động tác giang tay ra một hồi lâu, Diệp Hàn An vẫn chưa xuống.

Cô có chút nghi hoặc, ngẩng đầu liền thấy, máy bay trực thang kia dường như xảy ra chút vấn đề, vẫn luôn xoay quanh khắp không trung, lại không hạ xuống chút nào.

“Hàn An?”

Người đàn ông ghé mắt, lập tức ngẩng đầu, “Cậu nhanh, kiểm tra, cho tôi!”

“Lão đại, anh từ từ, cánh hoa làm mắc một cái linh kiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.