Edit: Thiên Diệp
Beta: Ngạn Tịnh
Chẳng qua cô muốn lẳng lặng, tạm thời không đi quấy rối Tần Thanh nữa, bây giờ cô cần một vị đồng bọn lực chiến đấu mạnh, cũng phải cần một thời cơ thỏa đáng để công lược Tần Thanh.
Vì thế, Tần Thanh phát hiện một việc, hai ngày này lúc đi học Lục Nhất Lan không để ý đến anh.
Cô bắt đầu cúi đầu, tuy rằng mỗi ngày tới lớp ở trong ngăn kéo vẫn thấy cơm nắm, nhưng mà anh lại nhìn không thấy cô đâu.
Đây là kì vọng ngay từ lúc đầu của anh, nhưng bây giờ --
Lại có một chút không cảm giác được hương vị, gạo nếp đặc tuy có hương thơm nhưng không thể phát huy hết, anh bỗng nhiên mất khẩu vị, lấy ra di động định gửi tin nhắn, lại không biết nên nói bắt đầu từ đâu.
Anh nhất trí, cũng hiểu rõ, giữa anh và cô, do anh không có lập trường.
Cho nên Tần Thanh không gửi tin nhắn, tuy rằng anh có thể kiềm chế tay bản thân, nhưng lại không kiềm chế được trái tim của chính mình.
Cây bút rớt xuống phía dưới bàn, trong lúc nhặt bút lên lại ngẫu nhiên liếc xuống phía sau, làm cả tâm thần lẫn thể xác của anh đều có chút mệt mỏi.
Này rất không bình thường.
Tiểu thư phiền phức lại không phiền phức nữa, anh thiếu chút nữa đã biến thành tiên sinh phiền phức luôn rồi.
Giữa trưa tan học, Lục Nhất Lan đi ăn cơm, Tần Thanh muốn đi tìm cô tâm sự trước, lại phát hiện cô đã đi cùng Tô Vãn Vãn.
Anh thả tay xuống dưới.
Tong mắt Tần Thanh xuất hiện một chút bất đắc dĩ, thì ra cố tình đi tiếp cận một người lại khó như vậy, ngay cả muốn nói một câu cũng đã khó.
Mấy ngày kế tiếp cơ hồ đều giống cảnh tượng hôm nay, không phải người có việc đi tìm cô, cũng là cô cùng người khác kết nhóm, cả ngày, lúc nào cô cũng không lạc đoàn.
Lục Nhất Lan thăm dò thay đổi của Tần Thanh.
Anh đang tìm cô, bút máy vẽ một dấu X lên notebook, không thể để anh tiếp cận được cô.
Lạt mềm buộc chặt, trước thả lỏng một hồi rồi mới bắt.
Không thèm để ý đến lời hỏi thăm của Tần Thanh trong di động, Lục Nhất Lan liền bấm vào chỗ nhắn của bà Tần, Dì ơi, thứ sáu Tần Thanh đưa cháu đến nhà dì chơi, được chứ ạ?
À, thì ra thứ sáu chính là cháu tới à, ài, Tần Thanh nhà chúng ta vẫn là rất ngạo kiều, lại không nói cho dì biết, ha ha ha, cứ đến đây đi.
Tất cả đều rất thuận lợi, Lục Nhất Lan nghĩ nghĩ, Cảm ơn dì ạ.
Người thích Tần Thanh rất nhiều, ít có người trực tiếp như thế, nó từ nhỏ đã thông minh, nhưng lại rất quái gở, dì không biết tình yêu thời học sinh là thế nào, nhưng dì sẽ tôn trọng loại tình cảm này.
Tuy rằng bà Tần không đâu vào đâu, nhưng là một người mẹ quan tâm đến con cái, Cháu có thể thích nó, thuận tiện dẫn đường cho nó, làm nó hiểu rõ mọi thứ hơn, dì luôn ủng hộ hai đứa, nhưng là hai đứa còn nhỏ, ở tuổi này nên làm việc gì... miễn là đừng làm ra mạng người nha, tất cả mọi người đều hiểu mà ~
Lục Nhất Lan:......
Được.
Đừng làm việc không nên làm, đừng có đứa con không nên có, người mẹ này tuyệt đối là mẹ ruột.
Thứ sáu, sinh nhật Tần Thanh.
Tần Thanh luôn luôn thanh lãnh, lần đầu tiên có cảm giác rất chờ mong sinh nhật của mình, anh có lý do, tất nhiên sẽ có tinh thần gửi tin nhắn hơn.
Ước định đạt thành, giữa trưa tới nhà của tớ đi. by- Tần Thanh.
Lục Nhất Lan biết đã đến lúc, nếu còn không để ý tới Tần Thanh, tên nhóc này sẽ chạy mất.
Giữa trưa, trừ bỏ bạn học đang quét sân, tất cả mọi người đều đi rồi, Lục Nhất Lan nhanh chóng dọn dẹp xong mọi thứ đi tới cửa, rồi mới xoay người làm khẩu hình, Hẹn hẹn hẹn! Lớp trưởng cậu mau tới đây!
Tần Thanh thấy bộ dáng cô nhiệt tình như thế, lần đầu tiên, anh cười.
Cúi đầu cười, từ phương hướng này của Lục Nhất Lan chỉ có thể thấy sườn mặt anh, độ cong cực kỳ xinh đẹp, đuôi mắt thoáng cong lên, lông mi bay cuộn, làm người khác khắc sâu ấn tượng, chàng thiếu niên gặp được lúc đó, thiếu niên như ngọc, dung nhan nhẹ nhàng.
Đi.
Lần đầu tiên hai người thân mật nhìn nhau như vậy.
Bên ngoài bồn hoa, Tần Thanh nói, Đi theo tớ.
Ừm ừm.