“Anh muốn hợp tác với tôi để đạt được điều gì? Theo tôi thấy thì người như anh có lẽ không thiếu tiền đâu nhỉ.” Câu phía sau chính là một câu khẳng định, người như Trần Tử Hàn quả thật không thiếu tiền. “Hơn nữa anh nhìn xem tôi trông thiếu gì nhất? Luận về tiền thì mỗi nhiệm vụ tôi nhận được có giá trị không thấp chẳng qua ngại anh trai tôi lo lắng nên tôi chẳng lấy nó ra. Nếu anh nói ra lý do chọn tôi hợp tác một cách hợp lý thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Trần Tử Hàn lại cười, người đàn ông này không cười vừa lạnh lùng khó gần khí tràng bên người khiến người ta hít thở không thông nhưng khi cười lên lại như bỏ đi gai nhọn đẹp lại càng thêm đẹp, tuy nhiên nếu đó là nụ cười bình thường vì vui sẽ tốt hơn nụ cười trầm thấp âm hiểm thế này.
“Tôi nói rồi cô là người thú vị nhất tôi từng gặp. Chẳng ai lại nỡ bỏ qua miếng mồi ngon là được hợp tác với tôi đây, mà cô lại còn suy xét.” Trần Tử Hàn lười biếng mà dựa vào ghế ngồi nói thêm: “Cô chắc hẳn là cần sự an toàn cho anh trai cô đi.”
Sắc mặt Hạ Hạ hoàn toàn lạnh xuống, quả thật người như Hạ Hạ hoàn toàn không có nhược điểm nhưng mà cô lại xem trọng cái tình cảm anh em, yêu thương người anh trai của mình từ đó để lại một nhược điểm. Hạ Hạ thẳng thừng mà nói lại rằng: “Nếu như anh dám chạm vào anh ấy, cho dù có bị đau tim chết thì tôi cũng sẽ không tha cho anh.”
Chạm vào vảy ngược của người khác nhìn thấy người khác đau khổ mà thỏa hiệp, tiếng chạm vào vảy ngược của Hạ Hạ cô lại uy hiếp ngược lại hắn quả thật là vô cùng thú vị.
Trần Tử Hàn giọng nói tràn đầy sự xin tha: “Được, tôi lại chẳng phải dạng người thích đem người ra uy hiếp.”
Nếu như anh em cùng cha khác mẹ nhà họ Trần nghe thấy Trần Tử Hàn nói câu này chỉ kém trợn trắng cả mắt.
“Tôi chỉ muốn nói là nếu hợp tác với nhau, cô không chỉ có tiền mà còn được bảo đảm an toàn của bản thân mình lẩn anh trai. Tôi dám cam đoan không ai dám đụng tới hai anh em cô, bao gồm cả Hạ gia bên kia.”
Trần Tử Hàn người đàn ông mưu mô này làm sao không biết hoàn cảnh của Hạ Hạ và anh trai mình được.
“Thế anh muốn tôi làm gì? Phải nói trước để tôi biết nên nhận lời hay không chứ. Nói luôn lợi ích của anh về việc hợp tác với tôi đi, tôi không tin một người con bị xa lánh ở nhà họ Hạ chỉ với một vài chiêu thức nhỏ lại lọt vào mắt của vị tinh anh đây.” so về tài miệng lưỡi thì quả thật Hạ Hạ không thua kém gì Trần Tử Hàn.
“Tôi muốn cô từ chức ở tổ chức đó sau đó làm bạn gái của tôi. Tôi được lợi gì thì chắc là sẽ không bị lão già kia làm phiền.” Lời nói bảo người khác làm bạn gái mình được Trần Tử Hàn nói ra một cách nhẹ nhàng như hỏi hôm nay nên ăn gì?
Nét mặt của Hạ Hạ sắp không duy trì được nữa, nó như muốn rạn nứt trước lời nói này của Trần Tử Hàn.
“Vì sao lại là tôi? Tôi thấy so về việc làm bạn gái ngoan ngoãn ngốc bên cạnh anh thì Lý tiểu thư thích hợp hơn tôi nhiều.”
“Tôi thấy cô thuận mắt hơn Lý Mộc Xuyên nhiều. Hơn nữa người thú vị như cô đúng thật hợp với tiêu chuẩn người yêu của tôi.” Trần Tử Hàn lại chẳng ngại mặt mũi mà nói ra những lời chẳng có tí đáng tin nào. Nhìn gương mặt lạnh nhạt khi nói lời này của hắn, Hạ Hạ mà tin bản thân thật sự thuận mắt Trần Tử Hàn mới có quỷ.
“Tiền lương thế nào? Có yêu cầu gì trong quá trình làm bạn gái hợp đồng không?” Nếu như Trần Tử Hàn không ngại mặt mũi nói ra lời kia thì Hạ Hạ lại chẳng ngại chơi lại với hắn. Dù gì Trần Tử Hàn cũng thuộc loại tiêu chuẩn người thuận mắt của Hạ Hạ, ngoại trừ anh trai của mình thì quả thật Trần Tử Hàn rất đủ tiêu chuẩn bạn trai của cô, tiếc là bạn trai hợp đồng.
Hạ Hạ nói lời này Trần Tử Hàn liền biết cô đồng ý rồi, nếu đã đồng ý hắn cũng chẳng ngại liệt kê những điều yêu cầu của mình.
“Như đã nói ở trên cô từ chức ở tổ chức đó còn muốn làm gì khác thì tùy cô muốn tỏ ra thân thiết với tôi hay không cũng được. Dù cho cô có thân thiết thì lão già kia cũng biết tôi chẳng quan tâm đến việc kết hôn rồi, tìm một cô bạn gái cũng chỉ để ông ta vui.”
Nếu Hạ Hạ đoán không lầm thì “lão già” là chỉ cha Trần, người như Trần Tử Hàn cũng ngoan ngoãn chọn đại một cô bạn gái hờ như cô để ra mắt thì quan hệ cha con này cũng không đến nỗi tệ.
“Ở bên tôi thì đương nhiên sẽ thực hiện hết nghĩa vụ người bạn trai cần nên làm. Bảo đảm cô sẽ như yêu đương thật sự.”
Hạ Hạ tùy ý gật đầu: “Nếu anh muốn như thế thì cứ làm. Có cần ký hợp đồng không?”
Trần Tử Hàn hỏi ngược lại: “Cô muốn ký không? Nếu muốn tôi sẽ gọi Trần Lâm làm bản hợp đồng cho cô.”
Hạ Hạ không nghĩ ngợi gì mà từ chối: “Mấy cái đó phiền phức lắm, không hứng thú.” mặc dù chỉ có việc ký tên nhưng Hạ Hạ không thích rườm rà như thế.
Trần Tử Hàn gật đầu, đứng dậy: “Thế là được rồi. Tôi dẫn cô ra gặp anh cô.”
Hạ Hạ ngạc nhiên: “Anh tôi đến tận đây?”