Như đã đáp ứng với Trần Tử Hàn, Hạ Hạ đến tổ chức của mình vào buổi tối cùng ngày. Bình thường cô đến đây đều với mục đích làm nhiệm vụ nhưng hôm nay là ngày cô từ chức.
134 khi thấy Hạ Hạ tỏ vẻ rất ngạc nhiên, mắt còn mở to tròn xoe: “Thật sự còn da còn thịt mà trở về nè. Không hổ danh là cô, đối đầu với Trần Tử Hàn không chỉ trốn thoát mà sau khi bị bắt thì có thể trở về nguyên vẹn một lần nữa.” ngừng một lát nàng vẫn hỏi thêm: “Hắn không làm gì cô chứ? Tính cách của Trần Tử Hàn trong truyền thuyết sẽ không thả đi đơn giản mà không có một điều kiện uy hiếp nào thật à?”
Uy hiếp giao dịch đương nhiên là có, nhưng Hạ Hạ không có ý định nói cho 134 biết. Cô sắp rời khỏi chỗ này rồi nên cô cũng không muốn nói quá nhiều về cuộc sống của mình cho người ở đây, với lại Trần Tử Hàn nổi tiếng như thế cô làm bạn gái hắn thì sớm muộn gì trên những tờ báo được phát mỗi ngày sẽ có gương mặt cô xuất hiện trên đấy, việc đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hạ Hạ ngắn gọn trả lời câu hỏi của 134: “Sớm muộn gì cô cũng biết. Tôi đi tìm ông chủ.”
134 bĩu môi thầm kêu Hạ Hạ keo kiệt không thèm nói chuyện với mình.
Lúc Hạ Hạ vào phòng của ông chủ, ông ấy vẫn ngồi trên bàn làm việc của mình mà hút một điếu xì gà. Ông thấy Hạ Hạ bước vào liền làm như đã sớm dự tính được rằng cô sẽ an toàn liền hỏi: “Có phải hắn vẫn kêu cô làm gì đó đúng không?”
Trần Tử Hàn không phải là người rộng lượng, Trần gia là dạng người như thế nào thì ông chủ không biết mười thì cũng biết tám. Tuổi của ông bây giờ không phải thuộc đám thiếu niên nhiệt huyết hàng ngày đều đạp xe đạp trên phố nữa, đối với đấu đá gia tộc lòng người của kẻ bề trên, ông chủ biết rất rõ.
Hạ Hạ đối với ông chủ vẫn có phần tôn kính, cô không dấu diếm mà gật đầu trả lời: “Muốn tôi làm bạn gái hắn và không làm việc ở nơi này nữa.”
Nghe Hạ Hạ trả lời như thế sắc mặt của ông chủ trong nháy mắt liền lạnh lại, đôi mắt của người đàn ông trung niên này trở nên sắt bén cứ như trở thành một con sói ẩn mình vào trong bóng tối, điếu xì gà trên tay cũng bị ông vô tình đặt bên gạt tàn nhanh chóng tắt đi.
“Việc cô không cần làm công việc này ta có thể chấp nhận nhưng việc cô làm bạn gái hắn ta thì cho dù phải dùng cái mạng này để chống đối với Trần gia thì ta cũng dùng. Cô không biết đối với Trần gia một kẻ có xuất thân bình thường cho dù có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa mà kết giao với con trai nhà họ thì vẫn bị xem là người bên đường không xứng được họ đặt trong tầm mắt, huống hồ chi người cô kết giao lại là Trần Tử Hàn.” mặc dù ông chủ không hiểu vì sao Trần Tử Hàn lại muốn Hạ Hạ kết giao thành bạn gái của hắn nhưng mặc kệ là lí do gì ông chủ vẫn không thể đồng ý.
Mắt của Hạ Hạ rũ xuống, một lần nữa cô lại cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của ông chủ dành cho mình. Nói chính xác hơn là người mà ông chủ thông qua cô để tưởng nhớ người ấy, trong lòng Hạ Hạ đã có suy đoán từ rất lâu rồi. Cô không tin trên đời này có thể xuất hiện một người giống cô hơn mẹ cô cả, có lẽ ông chủ vì thấy cô giống mẹ mình hơn nữa ông lại có mối quan hệ vô cùng tốt với mẹ cô nên mới chăm sóc cô đến như vậy.
Ông chủ lại nói thêm: “Mặc dù cô thuộc nhà họ Hạ nhưng mà nhà họ Hạ vốn không xem trọng cô. Nếu như để lão già Hạ Chân kia biết cô và Trần Tử Hàn kết giao gã ta sẽ lại trong ngoài không đồng nhất mà đối xử tốt với cô. Anh chị em trong nhà họ Hạ sẽ đồng loạt chỉ mũi nhọn về phía cô, cô không chỉ đối mặt với nhà họ Trần mà còn phải đối mặt với nhà họ Hạ.”
Hạ Hạ không tí cảm xúc nào nói: “Nhà họ Hạ không có tính uy hiếp đối với tôi. Việc cũng đã quyết định hết rồi, tôi chỉ đến đây thông báo về việc tôi sẽ rời tổ chức chứ không đến nhận lời khuyên.”
Trước ánh mắt sững sờ của ông chủ, Hạ Hạ bước về phía của muốn ra về. Trước khi cô hoàn toàn ra khỏi chỗ của ông chủ thì cũng không quên nói rằng: “Hơn nữa, bổn phận của chúng ta là ông chủ và người làm công.”
Câu nói này của Hạ Hạ mang tính chất nhắc nhở ông chủ không nên xen vào chuyện đời sống của cô. Quan hệ của cô và ông chủ chỉ đơn giản là người đưa tiền và người nhận nhiệm vụ thôi, hoàn toàn không liên quan gì đến cuộc sống bên ngoài đời của hai đời.
Thân ảnh Hạ Hạ cũng biến mất khỏi căn phòng, ông chủ lấy từ ngăn kéo một tấm ảnh không biết đã chụp bao lâu mà giấy của ảnh cũng đã ố vành. Người trong ảnh giống Hạ Hạ đến hơn 8 phân, cô chủ vuốt ve tấm ảnh, sắc mặt lạnh yên không biết đang suy nghĩ gì.