Thấy Hạ Hạ quay về căn cứ an toàn thì 134 hết sức vui mừng, 134 nói: “Tôi cứ tưởng... cứ tưởng cô sẽ không về nữa chứ.” bề ngoài của 134 là một cô gái quyến rũ cứng miệng, thường xuyên thích trêu chọc Hạ Hạ mặc dù Hạ Hạ chẳng có mấy lần phản ứng với lời trêu chọc của cô nhưng không thể không nói giao tình của Hạ Hạ và 134 khá tốt. Không chỉ từ việc 134 tiếc lộ cho Hạ Hạ một số thông tin về hai người đi làm nhiệm vụ trước thất thủ như thế nào cho Hạ Hạ mà còn khi thấy Hạ Hạ an toàn trở về ánh mắt của 134 hiện lên kinh hỉ và vui mừng.
Hạ Hạ bình thản nói: “Không có việc gì, chỉ là nhiệm vụ thất bại rồi.”
134 thở phào nhẹ nhõm nói: “Tưởng có việc gì, cô không bị thương thoát ra an toàn là tốt rồi cần quan tâm đến nhiệm vụ làm gì. Quả thật nhiệm vụ này quá khó ngay cả cô cũng thất bại, chúng ta nệ hủy nhiệm vụ này sớm đi nếu không tên tiểu tử Trần gia đó nhất định sẽ tìm được đến đây.”
Hạ Hạ lắc đầu: “Nên hủy nhiệm vụ này nhưng tôi trốn không thoát.”
Vừa nghe cô nói như thế thì sắc mặt của 134 ngay lập tức trắng bệch: “Cô nói gì vậy 183? Cô trốn không thoát có nghĩa là gì?”
Hạ Hạ không mặn không nhạt mà trả lời: “Hắn thấy mặt của tôi. Việc điều tra sẽ nhanh chống được thực hiện thôi, trừ khi tôi rời khỏi nơi này trong đêm nay bằng không thì khó tránh khỏi.”
134 kinh hãi: “Cái gì?!”
Cùng với âm thanh của 134 thì cũng có tiếng động của ly rượu vỡ nát, Hạ Hạ nhìn lại thì thấy ông chủ không biết đã đến đây từ bao giờ, ly rượu trên tay ông bị ông vô ý làm rơi xuống vỡ nát.
Ông nhíu mày, khó chịu mà nhìn rượu chảy trên sàn nhà rồi bước đi về phía Hạ Hạ, có người thấy thế đã vội vàng đi tìm đồ lau.
Ông chủ nhìn Hạ Hạ khuôn mặt vô cùng nghiêm túc mà hỏi: “Hắn ta thấy mặt con?”
Hạ Hạ gật đầu, mày của ông chủ nhíu càng chặt cuối cùng đưa ra quyết định: “Con về nhà thu dọn hành lí chúng ta sẽ đưa con khỏi nơi này nhanh chóng.”
Vừa nghe lời này không chỉ Hạ Hạ mà 134 cũng ngạc nhiên, trước kia không phải không có người gặp trường hợp này tuy ông chủ biết cũng chỉ có thể nói hai tiếng cẩn thận cho người đấy làm gì có việc thu xếp đưa người đi trốn như thế này.
Hạ Hạ lắc đầu từ chối: “Không được, anh tôi vẫn còn ở nơi này. Cho dù tôi đi thì đám người đó vẫn có cách buộc tôi quay về.”
134 nhìn về phía Hạ Hạ rồi lại nhìn về phía ông chủ, đúng thật là Hạ Hạ còn có anh trai có một số việc không phải chỉ rời đi là có thể kết thúc tất cả. Nếu là cô trong trường hợp của Hạ Hạ thì cô cũng sẽ làm như thế, thật sự trên đời này không có ai đối xử tốt với Hạ Hạ qua anh trai của cô, nên Hạ Hạ chắc chắc không bỏ rơi anh trai mình.
Ông chủ lại đổi phương án khác: “Vậy đưa anh trai con theo cùng.”
Lần này Hạ Hạ không trực tiếp từ chối mà ngước mắt hỏi ông chủ lại rằng: “Vì sao lại giúp tôi?”
Không chỉ giúp Hạ Hạ lên con đường này để kiếm sống còn hơn lang thang ngoài đường, không chỉ âm thầm giúp đỡ cuộc sống của hai anh em cô mà ông chủ này bây giờ còn chịu luôn trách nhiệm mạng sống của hai anh em. Hạ Hạ thật sự không hiểu, ông chủ làm những việc này là vì điều gì?
Ông chủ trầm mặt một lúc rồi thở dài như đã quyết định xong hết ở trong lòng mà trả lời Hạ Hạ: “Ta với mẹ con là bạn với nhau. Ta đáp ứng với bà ấy là sẽ bảo vệ hai con thật tốt.” sau đó ông lại tự cười giễu cợt bản thân mình: “Tiếc rằng ta lại làm chuyện ngu ngốc mà cho con đi nhận nhiệm vụ thế này. Quả thật là...”
134 bây giờ phải dùng bốn từ trợn mắt há mồm để hình dung tâm trạng của cô, thì ra mẹ của 183 quen ông chủ hèn gì ông chủ đối xử với Hạ Hạ tốt thế.
Hạ Hạ lạnh nhạt, chẳng mảy may một chút gì đến tâm ý của ông chủ nhưng nếu nghe kĩ lại thì giọng nói của cô lại mềm mỏng hơn một chút: “Đừng lo lắng, tôi có cách của mình. Hai anh em bọn tôi sẽ an toàn.”
Cô nói xong lời này cũng nhanh chóng tạm biệt ông chủ và 134 để về nhà, ngày mai chắc chắn sẽ có người đến tìm cô.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Hạ Hạ, Trần Tử Hàn là người có tiếng hiển nhiên việc hắn cho người phác họa ra gương mặt của Hạ Hạ rồi điều tra từng chuyện một từ nhỏ cho đến lớn của cô cũng là một chuyện nhỏ bởi vậy việc cô hiện tại ở đâu hắn hoàn toàn nắm gọn trong lòng bàn tay. Khi Hạ Hạ mở cửa đối diện với một đám người lạnh mặt hùng hùng hổ hổ như những người đi đòi nợ cũng không mấy ngạc nhiên. Ngược lại Hạ Bằng thấy đám người này không giống người tốt liền đi đến cạnh Hạ Hạ cũng dùng mặt lạnh đối lạnh mà hỏi: “Mấy người là ai?”