“Em không được ôm cô ta!”
Hạ Hạ ngước lên nhìn thì thấy Tô Luật vẻ mặt khó chịu đứng dịnh vào lang cang cầu thang.
Sau đó Hạ Hạ nhìn thấy Tô Luật đi như muốn bay xuống đứng trước mặt cô.
Hạ Hạ: “???”
Sau đó Tô Y vốn dĩ đang được Hạ Hạ ôm như cô chúa bị Tô Luật không khách khí ném đi.
May là ném lên sofa ở phòng khách.
Tô Y vốn đang ngủ ngon lành bị ném một cái tỉnh luôn.
Cô xoa xoa mắt mình nhìn lại thì thấy một cậu con trai đang ôm lấy Hạ Hạ phòng bị nhìn cô nhưng là một đứa trẻ bảo vệ đồ chơi của nó vậy.
Tô Y: “???”
Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đang ở đâu? Nơi này là nơi nào?
Tô Luật nghiêm túc nhìn Hạ Hạ: “Cô ta có soái bằng anh không? Có bảo vệ cho em được không? Hơn thế nữa cô ta có phải vị hôn phu của em không? Anh mới là vị hôn phu của em. Sao em lại đi ôm ấp cô ta? Anh rất ấm, ôm anh này đừng ôm cô ta.”
Hạ Hạ: “...”
Tô Y: “...”
Quản gia: “...”
Tô Y phản ứng lại cậu con trai này tự nhận mình là vị hôn phu của Bạch Vu vậy có nghĩa cậu ta chính là: “Tô Luật.”
Nghe Tô Y gọi tên mình Tô Luật quay lại hừ một tiếng với Tô Y: “Tôi không quen cô.” Sau đó lại quay sang Hạ Hạ một bộ dáng bị tổn thương nói: “Vu Vu anh mới lại chồng em!”
Hạ Hạ: “...Anh mấy tuổi rồi?”
Tô Luật ôm chặt Hạ Hạ dùi đầu vào cổ cô nói nhỏ chỉ đủ cho Hạ Hạ nghe thấy: “Anh còn rất nhỏ. Cần được yêu thương, cần chăm sóc.”
Phặc.
Nhưng một sợi dây nào đó trong đầu Hạ Hạ bị nứt ra, cô xoa xoa đầu Tô Luật đang gác lên vai mình: “Ngoan, chúng ta đi ăn thôi. Đúng giờ cơm trưa rồi.”
Tô Luật ngoan ngoãn “ừm” một tiếng.
Trong lúc Hạ Hạ xoay người không để ý, Tô Luật nhìn Tô Y với cặp mắt đáng sợ như con thú đang đánh dấu chủ quyền lãnh thổ của mình.
Nhìn cặp mắt đó da đầu Tô Y không nhịn được nói lên, sống lưng chảy đầy mồ hôi.
Nhưng khi quay sang Hạ Hạ thì ánh mắt như chứa cả một dòng sông nước ấm, ôn nhu đến khó tả.
Tô Y: “...”
Đại khái đây chính là sức mạnh của tình yêu làm thay đổi tính tình của con người đi.
Tô Y nghĩ lại tình yêu của mình lại cười khổ sở.
Tô Y ơi là Tô Y mày nghĩ cái gì vậy? Người ta chưa chắc đã nghĩ đến mày nữa, tỉnh lại đi Tô Y à!
Tiếng Hạ Hạ gọi Tô Y vào dùng cơm cắt đứt dòng suy nghĩ loạn của Tô Y.
Tô Y cười khổ “ừ” một tiếng rồi bước vào phòng bếp.
Rốt cuộc suốt bữa ăn, Tô Y luôn nhận được ánh mắt hình viên đạn của ai kia làm cô không nuốt trôi cơm nổi.
Hạ Hạ: “...”
Mùi thuốc súng quá nồng làm sao bây giờ?
[Do kí chủ thôi, tốt nhất kí chủ nên ăn lẹ rồi đi dỗ dành boss nhà mình đi]
Hạ Hạ: “Đã biết không cần nhiều lời. Boss nhà chị tự nhiên chị phải dỗ dành rồi.”
Tiểu - đột nhiên - Hệ - bị ăn cẩu lương - Hệ: [...]
Cẩu độc thân và người có người yêu quả nhiên khác nhau.
Ăn xong, Tô Y xưng phong việc rửa chén, Tô Luật để cô ấy tự nhiên còn mình thì kéo Hạ Hạ đi mất tiêu.
Tô Y: “Nhìn bọn họ thật hạnh phúc.”
Hạ Hạ nhìn gương mặt Tô Luật nhăn nhúng thành một đoàn ngoài mặt thì im lặng nhưng mà trong lòng đã sớm thành một đoàn.
Boss nhà mình thật đáng yêu!!! A a a a a a a a a tại sao có thể đáng yếu thế chứ? A a a a a a a a không được, muốn mệnh. Chịu không nổi a a a a a a a.
[...] Kí chủ tém tém lại, kém sang lắm.
Tô Luật nửa quỳ nữa ngồi còn Hạ Hạ thì đang ngồi im trên giường, Tô Luật mổ mổ lên môi Hạ Hạ vài cái lại không đỡ thèm nút một cái nữa.
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được chết trụ ót của Hạ Hạ thật sâu thật sâu mà hôn vào.
Môi lưỡi triền miêng, nước bọt theo vạt áo Hạ Hạ chảy xuống phải nói là có bao nhiêu mê người.
Hôn hôn như vậy gần như không thỏa mãn được Tô Luật, hắn cắn một ngụm lên môi Hạ Hạ. Tay không nhàn rỗi thông qua váy đi vào.
Hạ Hạ bừng tỉnh, đẩy đẩy Tô Luật một chút. Tô Luật dù không muốn nhưng cũng từ bỏ môi của Hạ Hạ chuyển sang cổ cô lại cắn một cái.
Hạ Hạ: “Từ từ như vậy có phải nhanh quá không?”
Không phải đang hôn hôn sao? Tự nhiên chuyển thành tình tiết lăn giường rồi? Có nhanh quá không?
Tô Luật giọng khàn khàn nói: “Không nhanh dù gì chúng ta cũng đã đính hôn rồi.”
Hạ Hạ: “Không phải ý đó. Ý em!!!!!!!”
Cô cảm giác được có cái gì đó đang cọ nhẹ qua chỗ mềm mại của mình.
Tô Luật cười cười: “Ngoan, ăn cơm rồi chúng ta vận động một chút.”
Hạ Hạ: “Tô Luật anh có còn là người không? Bây giờ trời vẫn còn sáng đó.”
Tô Luật bỗng nhiên ghé sát vào tai Hạ Hạ nói mấy chữ: “Không quan hệ, lúc nảy anh còn chưa ăn tráng miệng.”
Hạ Hạ: “...Đi xuống dưới bếp mà ăn.”
“Nhưng nó nằm ở trước mặt đây này. Đi xuống phòng bếp làm gì cho tốn công.”
“Tô Luật, anh cầm tinh thú sao?”
Đôi lời tác giả:
Muốn thịt? Không có có đâu.