Đợi một lúc thì kim chủ của Dạ Tích cũng đến, Hạ Hạ cứ tưởng ít nhất dung mạo của tên đó cũng khá được ai ngờ là một tên mập ú, lại lùn y như con vịt đực.
Tên vịt đực đó đi đến ôm Dạ Tích, Dạ Tích nũng nịu nói: “Anh, chính là hai con ả này.”
Tên vịt địt đó nhìn lại Hạ Hạ và Tố Y ánh mắt sáng lên.
Hắn vốn định xử lí hai con ả này cho nhanh rồi đưa mỹ nhân về ai người hai ả này nhìn còn ngon hơn Dạ Tích rất nhiều.
Tên vịt đực đẩy Dạ Tích ra, ra vẻ con nhà giàu nói: “Hai mỹ nhân có muốn đi theo anh không? Anh bảo đảm hai đứa muốn gì được đó. Chỉ cần theo anh, anh sẽ không bạt đãi hai đứa.”
Tô Y cuối cùng cũng không nhịn được được cười nhỏ một tiếng.
Hạ Hạ không giống Tô Y, mặt cô đầy vẻ ghét bỏ nói: “Ông bị bệnh ảo tưởng thời kì cuối à?”
Dạ Tích: “Mày sao dám nói anh ấy như vậy.”
Cô ả không cam lòng bị đẩy sang một bênh nghe Hạ Hạ nói vậy thấy lúc này mình nên lên tiếng để bảo vệ vị trí cho nên đã không nhịn được mắng.
Đứng ở một bên phó đạo diễn và đạo diễn đã âm thầm nuốt một ngụm nước bọt trong lòng âm lòng cầu phúc cho hai người không biết điều này.
Lúc mà tên vịt đực nói lời này hai người đã biết kỳ này vị này sợ là chọc đến tổ ông lớn rồi.
Đây chính là đại tiểu thư và nhị tiểu thư Tô thị đó, mặc dù đại tiểu thư chỉ là con nuôi nhưng nhìn thái độ của nhị tiểu thư với đại tiểu thư thì biết. Sợ rằng coi đại tiểu thư là chị đó.
Hơn thế nữa là nhị tiểu thư chính là vợ đại ma vương thương trường đó.
Mặc dù hai người không công khai đám cưới nhưng mà không có nghĩ là không có người biết bọn họ là vợ chồng.
Đây đúng là sợ mình sống thoải mái quá dài rồi!
Hạ Hạ hững hờ đáp: “Tôi thích nói như vậy thì đã sao? Rồi mấy người làm được gì tôi?”
Dạ Tích: “Mày...”
Tên vịt đực đứng ra ngăn cản hắn nói: “Thôi được rồi, mỹ nhân không nên cãi nhau vì anh. Anh không tốt đến mức như vậy.”
Dạ Tích nũng nũng nịu nịu đáp: “Không anh xứng đáng như vậy. Chỉ là cô ta không biết điều dám mắng anh, em không nhịn được thôi.”
Hạ Hạ: “...”
Tô Y: “...”
Những người trong đoàn phim: “...”
Trong cùng hoàn cảnh này mọi người đồng thời có một suy nghĩ: “Hai kẻ điên này ở đâu chui ra vậy?”
Hạ Hạ không muốn mắt mình tiếp tục đau vì phải nhìn hai người này diễn trò cô không khách khí nói: “Ông ta là kim chủ cô đúng không? Đến đủ cả rồi thì thanh toán hết luôn đi.”
Bên ngoài hơn chục người áo đen bước vào đi đến xách Dạ Tích như trở bàn tay ném cô ta xuống nước.
Tên vịt đực tức giận chỉ Hạ Hạ nói: “Mày muốn làm gì?”
Hạ Hạ cười như không cười nói: “Trả thù đó.”
Dạ Tích bị ném xuống nước vừa ngoi lên thì thấy Hạ Hạ vừa nắm cổ áo của kim chủ cô ta thả xuống.
Gương mặt của tên vịt đực vốn không đẹp bây giờ mới bị Hạ Hạ tán ba phát sưng vù lên nhìn càng xấu hơn.
Tên vịt đực lui về sau chỉ Hạ Hạ nói: “Mày có biết tao là ai không mà dám đánh tao như vậy?”
Hạ Hạ hừ một tiếng nói: “Tôi không biết ông là ai hết. Nói xem ông là ai cho tôi nghe nào.”
Tên vịt đực rống giận nói: “Tao chính là con trai thứ ba của tập đoàn Bạch thị đó.”
Tên vịt đực vốn nghĩ nghe xong giới thiệu của hắn thì Hạ Hạ sẽ sợ hãi bắt đầu tìm cách làm cho hắn vui mong hắn tha thứ.
Nhưng không nghe câu giới thiệu của hắn Hạ Hạ không những không sợ hãi mà còn nở nụ cười.
Tuy rằng cười nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt nhìn nụ cười đó khiến cho người khác sởn tóc gáy, không rét mà run.
Hạ Hạ nắm cổ áo tên vịt đực, giọng nói như tu la ngàn năm tràn ngập sự lạnh lẽo: “À thật là vinh hạnh, tôi cũng đang tìm người Bạch gia tính sổ đây. Thôi thì phiền ông làm bao cát vậy.”
Vệ sĩ hiểu ý đứng vây quanh Hạ Hạ che đến kính mít người đoàn phim không thấy gì hết chỉ nghe tiếng của tên vịt đực đó la trong đau đớn.
Xong việc Hạ Hạ phủi tay quay sang nói với vệ sĩ gần nhất: “Đem qua cho Bạch gia xem như cảnh cáo họ đi.”
Vệ sĩ gật đầu: “Vâng cô chủ.”
Hạ Hạ nhìn đạo diễn nói: “Vốn lỗ hôm nay tôi sẽ trả đủ. Bây giờ tôi đưa chị tôi về. Chắc ông cũng chẳng có ý kiến gì đâu, đúng không đạo diễn?!”
Đạo diễn mồ hôi chảy đầy đầu gật đầu nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Hạ Hạ nhìn sang những người trong đoàn phim: “Tin tức hôm nay truyền đi thì mọi người cũng tự hiểu.”
Mọi người hít một hơi, không dám thở mạnh.
Chờ cho Hạ Hạ cùng Tô Y đi xa, mọi người mới dám thở bình thường trở lại.
Trong đó có một người bỗng nhiên nói: “Hai người họ không hổ là vợ chồng. Chồng thì như đại ma vương, vợ thì như nữ ma đầu trong phim vậy.”
Mặc dù không có ai nói gì nhưng mà trong lòng thì ai cũng cho là đúng cả.
Hai người họ không hổ danh là người một nhà.