Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 182: Chương 182: Hồng Liên tái xuất (13)




Theo lời của Trần Tử Lâm kể ngắn gọn lại thì bên kết giới phong ấn những yêu tinh nguy hiểm có một số biến động, mà biến động này có liên quan đến yêu tinh vương, theo phán đoán thì có lẽ yêu tinh vương đang có ý định cởi bỏ phong ấn thoát ra ngoài.

Hạ Hạ đương nhiên biết bên trong kết giới đó phong ấn những yêu tinh nguy hiểm thế nào, chưa nói đến yêu tinh vương chỉ một yêu tinh nguy hiểm bị nhốt ở trong đó đều có ít nhất một lần phá hoại nơi nào đó trong tu tiên hiện đại này rồi.

“Vậy là hai người để Tử Hàn đi vào trong đó? Một mình anh ấy hử?!”

Trần Tử Lâm cảm nhận rõ khi Hạ Hạ nói câu này đã đem không khí trong xe như đóng băng cỡ nào, gã thở dài nói: “Lúc đó lại có yêu tinh cấp mười bỗng dưng xuất hiện ở Thủ Đô cùng với Cố Lạp thành.” Mắt thấy Hạ Hạ không có phản ứng gì lớn thì gã mới dám nói tiếp: “Mà cô biết rồi đó Cố Lạp thành không có gia tộc nào ở đó trông giữ nữa nên chúng tôi cần phải điều động bớt lực lượng qua đó. Tử Hàn em ấy chọn vào trong kết giới.”

Trần Tử Lâm thở dài nói tiếp: “Tôi dám cá rằng cô rõ lòng trượng nghĩa của Tử Hàn, muốn ngăn em ấy đi thì cũng khó lòng ngăn được. Thế là tôi xử lí yêu tinh ở Thủ Đô, anh trai tôi Tử Lam xử bên Cố Lạp thành còn Tử Hàn cùng hơn hai mươi tu giả ưu tú của Trần gia đi vào trong kết giới. Cuối cùng chỉ có một người sống sót đi ra là Tử Hàn. Tuy nhiên do mất quá nhiều sức cộng thêm linh lực cạn kệt Tử Hàn lâm vào hôn mê. Em ấy bị như thế tính ra còn nhẹ.”

Hạ Hạ nắm chặt tay thành nắm đấm, cô mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cũng không thể phát tiết lên bất cứ người nào ở đây vì bọn họ điều bận làm những việc khác. Trần gia trước giờ luôn quan minh chính đại phân biệt rõ đúng sai bởi vậy nên không hề nhúng tay vào sự kiện 10 năm trước. Họ không giúp bên kia cũng không ngăn cản cô bên này vì họ không phân biệt được ai đúng ai sai nên chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.

“Còn mấy gia tộc còn lại thì sao? Không lẽ bọn họ không biết?”

Nói đến đây thì Trần Tử Lâm lại càng thở dài: “Biết thì cũng có biết, tuy nhiên bọn họ cũng không giúp quá nhiều vào việc này được. Ai cũng có nỗi khổ riêng.”

Nghe Trần Tử Lâm nói như thế thì Hạ Hạ trực tiếp bùng nổ rồi, cô lớn tiếng nói: “Bọn họ thì có nỗi khổ gì? Nỗi khổ đó có bằng cuộc sống của người dân tu tiên hiện đại không? Mẹ kiếp không biết rốt cuộc bọn họ làm thế nào mà được làm gia tộc của thành phố đó? Lũ nhát gan!”

Ngay cả lời thô tục Hạ Hạ cũng nói ra rồi thì cũng đủ thấy bây giờ cô đã tức đến mức nào.

Nghĩ lại cũng đúng thôi, những gia tộc đó vì người dân mà phục vụ những đồ bọn họ tiêu xài hay tiền bọn họ dùng đều là của những người dân có tu vi thấp kia nộp cho. Tiền nộp đó cũng giống như thuế vậy, mỗi tháng mỗi nộp bởi vậy nên đã lấy tiền của người ta thì phải chịu trách nhiệm bảo vệ bọn họ. Trong mắt Hạ Hạ thì hành động lấy nỗi khổ riêng để tránh những thiệt hại cho người mình của những gia tộc tu tiên còn lại chính xác là bộ dáng không làm mà muốn hưởng thụ.

Tu tiên hiện đại đâu phải chỉ còn có ba gia tộc tu tiên lớn? Còn rất nhiều những tu giả tự do cơ mà họ lấy tiền của người dân nhưng lại không chịu làm, hành động này đúng thật là quá khốn nạn.

Trần Tử Lâm trong lòng tấm tắc, gã xem như đã hiểu vì sao Trần Tử Hàn lại đi yêu một người như Hạ Hạ rồi. Trần gia mấy đời nay chỉ luôn động tâm với những người cương trực, ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm việc trái với lương tâm. Gã cũng từng tự hỏi Trần gia như thế tại sao Trần Tử Hàn lại đi yêu Huyết Ảnh Hồng Liên tai tiếng khắp nơi trong giới tu giả. Bây giờ xem như đã biết rồi, dù người ta máu lạnh đến cỡ nào thì trong lòng cũng có lòng hiệp nghĩa, đã nhận gì từ người khác thì chắc chắn sẽ làm tròn nghĩa vụ của bản thân mình. Có lẽ năm xưa thật sự do bên kia sai nên mới biến một cô gái nhỏ bé chỉ mới mười tám tuổi đã vang danh khắp nơi bởi tai tiếng của mình. Đúng thật là phải tự mình nhìn thấy, tự mình kiểm chứng thì mới có thể phán xét người ta không thể nghe lời thiên hạ được.

Trần Tử Lâm lắc đầu nói: “Tôi không nói quá Trần gia của mình nhưng đó là sự thật, ba gia tộc chỉ có Trần gia chúng tôi là có động thái ngăn cản việc này.”

Đông Nhi ngồi một bên nghe nãy giờ tuy rằng không hiểu hết nhưng nàng cũng hiểu được phần nào, nghe câu cuối của Trần Tử Lâm tuy hơi giống như gã tự tâng bốc gia tộc của gã nhưng theo nàng thì sự thật đúng là như vậy.

Bây giờ nàng bỗng dưng cảm thấy con người nói về độ máu lạnh còn hơn cả sói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.