Trần Tử Lam thấy Hạ Hạ mặc trên người một bộ Hán Phục đỏ còn có họa tiết hình hoa đào cùng màu làm cho anh không khỏi liên tưởng đến danh xưng Huyết Ảnh Hồng Liên của cô.
Anh hỏi: “Cô chuẩn bị đi đâu sao?” Nói trắng ra thì anh muốn hỏi cô chuẩn bị đi làm loạn ở đâu sao?
Hạ Hạ vừa mang giày vào vừa nói: “Anh nhìn thấy đồ tôi đang mặc rồi đó chắc anh cũng biết tôi chuẩn bị đi đâu liên quan gì rồi.”
Trần Tử Lam đương nhiên biết cô chuẩn bị đi đánh nhau hay đi làm loạn gì rồi, anh chỉ muốn biết địa điểm cô định đánh nhau hoặc đi làm loạn là ở đâu thôi.
Hạ Hạ nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định hỏi Trần Tử Lam cho chắc: “Hướng đi vào kết giới là nằm ở phía tây đúng không?”
Trần Tử Lam nghe thế nhíu mày: “Cô định vào đó làm gì?”
“Tìm một ít đồ thôi, yêu tâm đi tôi đã hứa với Tử Hàn rằng sẽ không để bản thân bị thương đâu.”
Trần Tử Lam: “....”
Cô hứa lúc nào? Tử Hàn có thể nghe được à? Có thể đáp lời cô được à?
Trần Tử Lam: “Nhưng muốn đi vào thì phải có lệnh bài mới vào được. Cô chắc không có rồi, chẳng lẽ cô định đánh ngất người canh gác?”
Hạ Hạ nghĩ nghĩ một chút thẳng thắng nói: “Đánh ngất chắc dễ hơn mà thời này rồi ai còn sử dụng lệnh bài nữa? Quét mã không được à?”
Trần Tử Lam: “....”
Trần gia chúng tôi không thích quét mã được chưa!
Anh thở dài bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc cô đang muốn tìm thứ gì ở trong nơi đó? Nếu như quan trọng thì tôi cho cô mượn lệnh bài.”
Hạ Hạ khoa trương mà giả vờ kinh sợ một phen: “Anh từ khi nào trở nên tốt thế?”
Trần Tử Lam: “...”
Anh kìm lại cảm xúc muốn đấm người trước mặt một đấm của mình, trong lòng niệm nam mô không thể so đo với em dâu tương lai của mình.
Trần Tử Lam từ trong không gian của mình lấy ra một tấm lệnh bài bằng gỗ cổ xưa đưa cho Hạ Hạ, Hạ Hạ nhận lấy nhìn mặt trước rồi nhìn mặt sau cuối cùng lại thở dài nói: “Là lệnh bài bằng gỗ thật này! Tôi còn tưởng nó tên là lệnh bài thôi chứ thật chất nó là một tấm thẻ. Thật là thất vọng.”
Trần Tử Lam: “....”
Anh hít một hơi vào rồi lại thở ra, hít vào rồi lại thở ra. Cuối cùng vẫn không nhịn được lớn tiếng gào với Hạ Hạ: “Nếu cô không muốn lấy thì trả lại mau!!!”
Hạ Hạ giả vờ ngây thơ nhưng lời nói lại chẳng ra dáng một cô bé ngây thơ chút nào: “Thế anh để tôi đánh người ta ngất thật à?”
Trần Tử Lam: “... Thôi cô vẫn nên lấy lệnh bài đi.” Nói xong anh liền bước đi một cách nhanh chống cứ như rằng nếu tiếp tục ở lại trò chuyện với Hạ Hạ thêm một giây nữa thì anh sẽ đột quỵ tại chỗ mà chết.
Hạ Hạ: “....”
Chậc chậc chậc, đại thiếu Trần gia quả nhiên nhàm chán không có gì thú vị cả.
Trước khi Hạ Hạ cùng Bạch Hoa Liên tạm biệt thì Bạch Hoa Liên đã đưa cô một bông sen trắng khá nhỏ, nàng biết cô nhất định sẽ bước vào kết giới tìm Hoa Lan Chi để cứu Trần Tử Hàn nên mới đưa thứ này cho cô. Hoa sen trắng này có hơi thở của Bạch Hoa Liên nói chính xác hơn là hơi thở của yêu tinh thuần chủng Tàn Huyết Lưu Liên nên những yêu tinh cấp mười khác sẽ tránh né cô không dám đụng vào.
Bởi vậy nên Hạ Hạ thuận lợi mà đi sâu vào trong kết giới.
Kết giới này dùng để phong ấn những yêu tinh nguy hiểm vốn trước kia nghe nói trong đây không có gì nhưng sau khi phong ấn càng nhiều yêu tinh thì nơi này cũng biến hóa trở nên phong phú hơn. Giống như hiện tại Hạ Hạ đi vào liền thấy sương mù khá là dày, cây cỏ nhìn có hơi huyền ảo dưới sương mù lúc ẩn lúc hiện tuy nhiên cô cũng không có ngạc nhiên lắm. Hạ Hạ vào nơi này là lần thứ hai, lần thứ nhất thì là mười năm trước khung cảnh cũng có hơi khác bây giờ song cô lại không ngạc nhiên lắm vì lúc trước cô đã thông qua thị giác của Trần Tử Hàn mà thấy được nơi này rồi.
Hạ Hạ mở tấm bản đồ mà Bạch Hoa Liên đã đưa cho mình ra xem xét hướng nào mới tới cuối kết giới.
Bạch Hoa Liên trừ một cái tính xấu là hay quản chuyện của cô quá mức chặt chẽ ra thì đối với Hạ Hạ thì Bạch Hoa Liên chỗ nào cũng tốt.
Dù gì ngày xưa lúc cô gặp nàng thì Bạch Hoa Liên chính là người cứu cô, cũng là người chỉ dạy cô. Mặc dù Hạ Hạ khi trò chuyện với Bạch Hoa Liên không giống như kiểu đệ tử trả lời sư phụ mình nhưng mà thật chất trong lòng cô đã sớm nhận định Bạch Hoa Liên là sư phụ mình. Tiếc rằng việc này có chết Hạ Hạ cũng chẳng nói ra, vì tính ra Bạch Hoa Liên vẫn thiếu cô một điều, mà điều này sợ rằng cả đời Bạch Hoa Liên cũng không thể đền bù được. Đó cũng chính là lí do vì sao Hạ Hạ không gọi nàng hai tiếng sư phụ.
Bạch Hoa Liên đương nhiên hiểu vì sao cô lại như thế, nàng đã hiểu từ khi quyết định nói ra cho Hạ Hạ biết chuyện của nàng và mẹ của Hạ Hạ rồi.
Cuối cùng theo chỉ dẫn của bản đồ Hạ Hạ thành công đến phạm vi Hoa Lan Chi hay mọc, bây giờ phải tìm chỗ nó mọc ở đâu nữa nhưng cũng chỉ ở xung quanh đây thôi.