Khi Giang Tam cuối cùng cũng về đến nơi thì Hạ Hạ đã vào vườn thuốc của Thượng Trầm rồi, nói không quá chứ cô nghi ngờ nơi mà Thượng Trầm đang ở này trước kia cũng là một tông môn tu tiên.
Linh khí ở đây khá tốt rất nhiều thảo dược tốt được chăm sóc kĩ lưỡng ở đây, thậm chí còn có lò luyện đan cũng không biết được đặc ở đây từ đời nào nữa.
Giang Tam thở hổn hển mặc dù rất mệt nhưng sức khỏe của công tử là quan trọng nhất nên hắn đi đến chỗ Hạ Hạ chủ động xin giúp đỡ: “Quỷ Y cô nương có cần ta giúp gì không?”
Hạ Hạ cũng không từ chối, cô hỏi: “Độc của công tử nhà ngươi từ đâu mà có?”
Giang Tam nghe thế thì có chút khó xử, dù gì chuyện này cũng là bí mật của công tử không được phép tiết lộ cho người ngoài biết.
Còn chưa để Giang Tam mở miệng từ chối Hạ Hạ đã lên tiếng: “Ta thân là đại phu trị bệnh cho công tử nhà ngươi việc tìm ra nguồn gốc của chất độc là điều đương nhiên, ngươi đừng quên độc công tử của ngươi dính phải vốn thất truyền đã lâu bây giờ đột ngột xuất hiện đương nhiên cũng sẽ có lí do.”
“Quỷ Y cô nương cái này thật ra rất khó nói nó còn...” liên quan đến thân thế của công tử.
Những từ còn lại Giang Tam còn chưa nói hết thì đã bị giọng của Thượng Trầm cắt ngang.
Không biết từ khi nào Thượng Trầm đã ra ngoài đây đứng sau lưng của Giang Tam, hắn nói: “Ngươi cứ nói cho cô ấy biết đi.”
“Công tử...”
“Đừng nói quá nhiều là được.”
Giang Tam nhận mệnh nói cho Hạ Hạ sơ qua về lí do vì sao trong người Thượng Trầm lại có loại độc Băng Cốt này.
Cái đó là do mẹ của Thượng Trầm vốn dính độc Băng Cốt sinh ra hắn tuy rằng chất độc không truyền qua hắn hoàn toàn nhưng cũng truyền một ít, lúc nhỏ chất độc cũng không có phát tác vốn tưởng rằng Thượng Trầm không hề dính độc nhưng không ngờ bỗng dưng có một ngày chất độc phát tác làm cho Thượng Trầm xém xíu nữa mất cả cái mạng nhỏ. Nhưng đồng thời sau khi được cứu thì tu vi của Thượng Trầm không hiểu sao lại tăng lên một cách đột ngột, sau đó cứ theo chu kỳ độc phát tác thì thân thể hắn sẽ yếu đi một phần.
Hạ Hạ hỏi: “Thế cha mẹ hắn còn sống không?”
Giang Tam thở dài, nói: “Ngày mà độc trong người công tử phát tác lần đầu tiên cũng chính là ngài lão gia và phu nhân rời khỏi trần đời này.”
“Các ngươi có từng nghĩ tu vi của hắn tăng lên một cách đột ngột như thế là do cha mẹ hắn đã truyền tu vi lại không?”
Giang Tam lắc đầu.
Cách này không phải không có chỉ tiếc là lúc đó cha mẹ Thượng Trầm đi tiêu diệt yêu ở nơi xa không ở gần hắn nên việc truyền cho hắn tu vi cả đời này của hai người là việc không thể nào xảy ra.
Xem ra việc đột phát tác không hề liên quan đến cha mẹ Thượng Trầm rồi, Hạ Hạ lại hỏi thêm: “Vậy ngươi có biết phu nhân nhà ngươi là do bị ai hạ độc không? Kẻ đó bây giờ còn sống hay đã chết?”
Giang Tam nhìn về phía Thượng Trầm như đang hỏi ý hắn xem có nên trả lời câu hỏi này của Hạ Hạ không, nhận được cái gật đầu từ Thượng Trầm Giang Tam mới trả lời: “Kẻ thù của phu nhân và lão gia, khi hắn hạ độc bọn ta cũng đã bắt lại nhưng hắn lại không có cách giải độc. Lúc đó lão gia và các trưởng bối ở trên đều đưa ra quyết định giết hắn rồi.”
“Chuyện bao lâu rồi?”
Giang Tâm âm thầm tính nhẩm hắn từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Thượng Trầm hiển nhiên biết rõ và nhớ kĩ thời gian rồi, Thượng Trầm năm nay đã ba mươi tuổi lần đầu tiên hắn phát độc là lúc bảy tuổi thì phải.
“Lần đầu tiên công tử phát độc đến bây giờ cũng được khoảng 23 năm rồi.”
Hạ Hạ hết sức cạn lời nói: “Ta hỏi việc giết tên hạ độc cũng như ân oán của lão gia và phu nhân nhà ngươi kìa.”
Giang Tam có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó hình như ta cũng chưa sinh ra đời nhưng theo tuổi của công tử mà tính thì chắc cũng khoảng hơn 30 năm trước rồi.”
Hơn ba mươi năm trước vậy là nguyên chủ lúc đó còn chưa ra đời nữa.
“Các ngươi có tìm Tiêu Lượng Sơn, Tiêu thần y thời đó không?”
Khoảng thời gian đó Tiêu Lượng Sơn cũng chính là sư phụ của nguyên chủ được tuân hô là thần y lúc đó. Ông khác với nguyên chủ cứu người không phải dùng tuổi thọ để đổi mà dùng ngân lượng cái mà tu tiên giả dư sức có kia để làm thù lao sau một lần chữa trị nên việc ông được xưng là thần y cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng mà không hiểu vì sao cuối cùng ông lại dạy đồ đệ mình thành một kẻ tu tà đạo như thế này, vì lúc Tiêu Lượng Sơn nhận nguyên chủ là đệ tử thì cũng ở ẩn tập chung chỉ dạy cô nên không ai trong đại lục này biết Quỷ Y là đồ đệ của Tiêu thần y, chỉ có biết ông mất khi đã ở ẩn thôi. Cũng nhờ đó mà ông cũng không bị người trên đại lục này mắng vì đã nuôi dạy một ma đầu. Nhưng ít ai biết thật ra Tiêu thần y trước khi mất đã bảo nguyên chủ rằng không được tiếc lộ điều này ra và còn dặn dò cô một số chuyện vô cùng kì lạ mà nguyên chủ vẫn chưa thể hiểu được.