Trước mặt ba người chính là một ông lão tóc bạc trắng như tuyết, tuy nói cũng đã già rồi nhưng sức khỏe so với người bình thường tốt hơn nhiều, ít nhất với độ tuổi gần như bảy đến tám mươi thế này mà vẫn đứng thẳng không cần chóng gậy thì đã hơn mấy lão già ở cổ đại rồi.
Hơn nữa tu vi của người này cũng chẳng phải thuộc dạng đơn giản, quả nhiên tông chủ của một tông môn lớn có khác.
Chờ vị đệ tử kia đi rồi trong phòng chỉ còn lại có bốn người là Hạ Hạ, Thượng Trầm, Giang Tam và cả tông chủ thì tông chủ mới mời ba người ngồi rồi lên tiếng hỏi: “Không ngờ con cũng sẽ quay về nơi này sau năm tháng như thế.”
Giọng nói của Thượng Trầm đầy vẻ khinh thường: “Xin đừng hiểu lầm, ta đến nơi này cũng chỉ vì một số việc quan trọng, lấy xong thứ đó sẽ rời đi. Nơi này không hợp với một kẻ tà đạo như ta.”
Tông chủ nghe Thượng Trầm nói như thế cũng chỉ biết thở dài: “Quả nhiên con còn hận ta về cái chết của cha mẹ con.”
Thượng Trầm đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Ông không xứng để nhắc đến hai người họ ở đây.”
Vừa nghe đến đây thì Hạ Hạ cũng đã biết được quan hệ của tông chủ và Thượng Trầm. Thú thật rằng Hạ Hạ cũng không ngờ được cha mẹ của Thượng Trầm lại là con trai con dâu của tông chủ và Thượng Trầm lại là cháu, là thiếu gia công tử của Phù Nghi tông này.
Theo lời nói của hai người thì rất có khả năng cái chết của cha mẹ Thượng Trầm có ẩn khuất gì đó không thể nói rõ và Thượng Trầm cho rằng đó là do tông chủ, hoặc có thể nó liên quan đến tông chủ thật.
Nhưng có lẽ đó là điều không may mắn và quá bất ngờ vượt qua dự đoán của tông chủ, chính bản thân ông cũng chẳng muốn như vậy. Thông qua thái độ của tông chủ khi nhắc đến cha mẹ Thượng Trầm thì Hạ Hạ cũng đoán được tông chủ cũng rất thương con, cháu mình.
Bug! Đúng là quá bug!
Tông chủ có lẽ do áy náy với Thượng Trầm nên dù hắn có thể độ không kính trọng trưởng bối như thế nào thì ông cũng không tức giận: “Con muốn lấy thứ gì ta bảo người lấy cho con.” Ông nhìn sang Giang Tam rồi có hơi cười nhẹ nói: “Giang Tam cũng đã lớn thế rồi sao.”
Giang Tam quay đầu không thèm nhìn mặt của tông chủ, quá rõ ràng hắn lúc nào cũng theo bên Thượng Trầm.
Hạ Hạ thay cho Thượng Trầm trả lời câu hỏi của tông chủ: “Một loại thảo dược giúp ích trong việc chữa trị độc của hắn và loại thảo dược đó chỉ mộc trong bí cảnh liên kết với vực của tông môn của ông.”
Tông chủ cũng không quá ngạc nhiên khi nghe Hạ Hạ nói ra thứ cần tìm, cô có chút hoài nghi ông lão tông chủ này đã biết từ sớm rồi.
Tông chủ nhìn Hạ Hạ rồi sau đó lại thở dài cuối cùng sâu xa nói một câu: “Quả thật thời gian trôi qua quá nhanh.”
Hạ Hạ còn chưa kịp hiểu lời ông lão tông chủ này nói có nghĩa là gì thì câu tiếp theo của ông đều khiến cho ba người trong phòng này ngạc nhiên.
Tông chủ nói: “Nha đầu, con chắc hẳn là đệ tử của lão già Tiêu Lượng Sơn kia đi.”
Đây nào phải câu hỏi, rõ ràng là một câu khẳng định.
Giang Tam ngạc nhiên đến nổi thốt lên: “Không thể nào!”
Tiêu thần y sao lại đào tạo ra một nha đầu như thế này được?
Tuy rằng y thuật của Quỷ Y quả thật không thể xem thường nhưng mà việc cô là đệ tử của Tiêu thần y đúng thật là... không có khả năng.
Thượng Trầm nhìn Hạ Hạ, chờ đợi câu trả lời của cô.
Hạ Hạ nhìn tông chủ hỏi ông ấy một câu: “Tại sao ông lại biết chuyện này?”
Câu hỏi của Hạ Hạ cũng chính là ngầm khẳng định cô chính là đệ tử của Tiêu Lượng Sơn.
Rốt cuộc vì sao tông chủ lại biết được chuyện này? Nghe cách gọi thân thiết như hai ông bạn già của tông chủ đối với Tiêu Lượng Sơn thì cũng tạm đoán ra được hai người có lẽ là lão bạn hữu, rất có thể Tiêu Lượng Sơn đã nhắc đến cô cho tông chủ nghe.
Giang Tam ngồi một bên nói thầm một mình: “Chuyện này quả thật... quả thật là...” ngoài sức tưởng tượng!
Tông chủ không trả lời Hạ Hạ mà tiếp tục nói một câu sâu xa không rõ ý vị: “Duyên khó mà cắt đứt, chuyện gì nên tới rồi cũng sẽ tới.”
Ông nhìn Hạ Hạ tiếp tục thở nói: “Sư phụ con cũng đi nhanh quá nhỉ, lão ta đi mà chẳng để lại cho lão già này một câu.” Bây giờ đệ tử của lão lại đi với cháu trai của ta lại còn sắp làm cháu dâu nữa, đúng thật là không biết nên nói gì.
“Thôi không nói nhiều mất thời gian, tâm sự nhiêu đấy là được rồi. Ta dẫn ba đứa đi đến chỗ của Ngô trưởng lão để ông ấy còn ba đứa đi vào bí cảnh hái thảo dược.”
Tông chủ nói xong liền đứng dậy đi trước, Thượng Trầm Hạ Hạ nhìn nhau một cái, cả hai không ai nói gì cuối cùng hai người cùng Giang Tam bước đi theo sau tông chủ.
Giang Tam: Không khí sao nặng nề thế nhỉ???