“Thế nha đầu nhà ngươi có thể đưa ta đến xem vị bạn hữu đó của ngươi hay không?” Trưởng môn vuốt vuốt râu của mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hạ Hạ.
Và đương nhiên Hạ Hạ sẽ thẳng thừng mà từ chối: “Không được.” cho dù cô có muốn cũng chẳng được, bởi vì người dính độc là Thượng Trầm ở tương lai vậy nên hắn chẳng có nơi này. Không có ở nơi này thì làm sao mà đưa trưởng môn đến gặp được.
Tiêu Lượng Sơn nữa thật nữa đùa đáp: “Cô nương xinh đẹp như thế thì không nên nói dối đâu nha.”
Độc Băng Cốt thất truyền đã lâu rất ít ai dính phải bởi vậy nên độ đáng tin cậy trong lời nói của Hạ Hạ cũng thấp, Tiêu Lượng Sơn không tin cũng phải. Nếu Hạ Hạ là Tiêu Lượng Sơn thì cô cũng chẳng tin được lời này.
“Ta không có lừa cách ngươi, tin hay không thì tùy, bởi vì việc các ngươi tin hay không đều chẳng liên quan gì đến ta cả, so với tính mạng của vị bạn hữu kia của ta thì việc các ngươi tin vào lời ta nói hay không thì chẳng quan trọng.” ngừng một lát Hạ Hạ nói tiếp: “Với lại danh môn chính phái các người sẽ không chơi trò bỉ ổi đến mức dùng cách vô lí lấy đi thảo dược mà ta là người đã lấy trước đâu ha?”
Câu hỏi này chẳng khác nào đánh vào lòng tự tôn của trưởng môn nhắc nhở ông ta rằng nếu bây giờ ông ta dùng tu vi lấy đi thảo dược của Hạ Hạ thì chẳng khác nào là người cưỡng từ đoạt lí cả.
Trưởng môn nhìn rồi lại nhìn cuối cùng cũng bị Hạ Hạ làm tức chết: “Thượng Trầm mau tiễn khách đi, chúng ta không cần cô ta ở nơi này làm gì nữa.”
Thượng Trầm đáp ứng với trưởng môn một tiếng sau đó nhìn lại phía Hạ Hạ, cô nhún vai với Thượng Trầm biểu thị bản thân vô tội. Cô đâu có cố ý chọc tức trưởng môn, là ông ta khinh người quá đáng trước.
Lúc mà Hạ Hạ và Thượng Trầm chuẩn bị ra khỏi cổng tông môn đến nơi thì tiếng của Tiêu Lượng Sơn vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy y đang hớn ha hớn hở chạy về phía hai người.
“Chờ ta với, chờ ta với.”
Tiêu Lượng Sơn thở đứt khoảng nói: “Trưởng môn bảo... bảo Thượng Trầm tiễn ta đến Cam Túc... sợ hai người đi mất nên ta vội vã chạy đến đây. Hên là còn kịp.”
Thượng Trầm khó hiểu nói: “Ta cũng chẳng đi khỏi tông môn, Tiêu đạo hữu cứ chờ rồi ta cũng sẽ quay lại cần gì phải chạy tốn sức.”
Bởi vì không có trưởng môn ở đây nên Tiêu Lượng Sơn và Thượng Trầm đều không có thân thiết gọi nhau như lúc trước nữa mà ngược lại gọi thẳng tên như Tiêu Lượng Sơn và khách khí xa cách như Thượng Trầm.
Tiêu Lượng Sơn cười hì hì đáp: “Ta cứ tưởng ngươi sẽ đưa tiễn nàng ta đến tận chân núi hơi lâu một chút nên ta mới chạy đến đây như thế cho nhanh.”
Thượng Trầm nhíu mày khó hiểu, hắn và Hạ Hạ có quan hệ gì mà cần phải đưa tiễn cô đến tận chân núi?
Tiêu Lượng Sơn không quá để tâm đến gương mặt của Thượng Trầm nên không thấy biểu hiện nhỏ kia của hắn, y quay sang Hạ Hạ hỏi: “Bây giờ cô nương xuống núi có định rõ bản thân sẽ đi đâu chưa?”
Hạ Hạ đúng thật là chưa nghĩ ra xem bản thân mình nên đi đến địa điểm nào, bởi vì không biết vì sao bản thân lại xuyên về quá khứ hay làm gì đó trong quá khứ vậy nên Hạ Hạ chỉ còn cách đeo theo boss nhà mình. Nhưng bây giờ bản thân cô bị đuổi rồi chưa có ý định đi đâu.
“Không có.” Hạ Hạ thẳng thắng mà lắc đầu trả lời.
Bây giờ boss nhà cô đưa tiễn Tiêu Lượng Sơn đến Cam Túc, cô có nên bám theo không nhỉ? Dù gì cũng chẳng có gì để làm.
Tiêu Lượng Sơn vui vẻ nói: “Thế thì hay quá, mặc dù cô nương với ta tuy không chung một phương pháp tu hành nhưng đều là y giả với nhau. Nếu cô nương không phiền thì có thể đến Cam Túc với bọn ta, ta muốn cùng cô nương nghiêm cứu một chút thảo dược. Ta rất hứng thú với việc cô nương sẽ dùng loại thảo dược thế nào để giải độc Băng Cốt.” ngừng một lát y nhớ ra được điều gì đó liền tiếc nuối: “Ta quên mất cô nương phải giải độc Băng Cốt cho bạn hữu mình, chắc là không đi cùng được rồi đúng không?”
Hạ Hạ: “...”
Cô vốn định đáp ứng với Tiêu Lượng Sơn như thế vừa có cái cớ đi cùng với Thượng Trầm, bây giờ Tiêu Lượng Sơn bỗng dưng nhớ ra như thế hỏi cô nên làm thế nào mới không bị lộ việc Thượng Trầm trúng độc thật sự không có ở đây đây?
Nhưng rất nhanh Hạ Hạ đã có câu trả lời: “Vẫn chưa đủ nguyên liệu. Cam Túc gì đó có thảo dược không?”
Tiêu Lượng Sơn không trả lời còn hỏi ngược lại: “Ta nghe nói độc Băng Cốt phát tác rất đáng sợ, cô nương dám để bạn hữu của mình một mình mà đi tìm thảo dược sao? Lỡ bạn hữu của cô nương phát tác độc thì phải làm sao?”
Hạ Hạ bình tĩnh trả lời: “Hắn có người hầu bên cạnh rồi, hơn nữa bọn ta có cách áp chế độc Băng Cốt không cần ngươi lo lắng.”
...
Tiểu kịch trường:
Giang • người hầu • Tam: “...”
Người ta là cận vệ, bị bắt ăn cơm tró rồi còn bảo người ta là người hầu, coi tức honggg.