Vạn Cố Trì không ngờ Hạ Hạ lại nói chuyện như thế, quả thật đúng là thiếu lễ nghĩa, dù so về vai vế hắn không bằng trưởng môn nhưng cũng lớn hơn cô, trưởng môn khônh quan tâm nhưng không có nghĩa người khác bị cô dùng ngữ khí như thế cũng sẽ như trưởng môn không giận cô.
Hạ Hạ cũng chẳng để ý đến Vạn Cố Trì đang nghĩ gì, cô cầm kiếm trên tay hùng hùng hổ hổ đi đến nằm lấy nhi quỷ.
Nhi quỷ bị cô nắm lấy không ngừng dãy dụa miệng còn phát ra tiếng kêu nghe rất chói tai, Hạ Hạ nhíu mày uy hiếp nói: “Nếu như ngươi còn la nữa thì ta sẽ cho ngươi đi đường ngay lập tức.”
Nhi quỷ cười khẩy trả lời với giọng rất thiếu đánh: “Ngươi sẽ không dám giết ta đâu, nếu như ngươi giết ta thì hai lão nhân khốn nạn đó sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ngày mai nữa.”
Xem ra nhi quỷ này rất hận thù hai lão nhân gia nhà này, bởi vậy nên nó mới ám ở đây, cũng không rõ mục đích là gì?
Hạ Hạ cũng tặng cho nó một nụ cười khinh miệt: “Ngươi nghĩ chỉ vì bọn họ mà ta không dám giết ngươi?”
“Nghĩa vụ của tu giả các ngươi chính là bảo vệ bá tánh, nếu như ngươi giết ta gây hại cho hai người khốn kiếp đó thì hậu quả sẽ rơi lên người ngươi. Lúc đó ngươi sẽ bị mọi người phỉ báng là một tu giả không có đạo đức. Con đường đắc đạo phi thăng của ngươi sẽ không bao giờ được suông sẻ.”
Nhi quỷ vốn tưởng rằng như thế sẽ làm cho Hạ Hạ sợ, vì đối với tu tiên giả thì đắc đạo phi thăng chính là mục đích lớn nhất. Bọn họ sẽ rất ngại với những gì gây hại đến con đường đắc đạo này của bọn họ. Đến lúc đó chắc chắn những tu giả này sẽ không dám đụng đến nó, nhi quỷ chỉ cần đợi lúc sơ hở liền bỏ chạy.
Đương nhiên lối suy nghĩ đó của nhi quỷ chỉ có thể áp lên người bình thường có tầng sóng bình thường với lố suy nghĩ của nó.
Nhưng rất tiếc Hạ Hạ chính là người không bình thường!
Cô chẳng nói chẳng rằng cứ thế một kiếm đâm xuyên qua bụng của nhi quỷ, nhi quỷ đau đớn kêu lên một tiếng.
Dạ Nhạc cũng bị dọa sợ, hắn mặt trắng như hết máu, có vẻ cũng không ngờ Hạ Hạ lại ra tay trực tiếp như thế.
Vạn Cố Trì còn thái quá hơn Dạ Nhạc, hắn lớn tiếng nói: “Khương Đình, ngươi điên rồi sao?”
Y tự nhiên biết bây giờ nếu như giết con nhi quỷ này thì sẽ gây bao nhiêu bất lợi, bản thân y còn chưa biết nên làm gù tiếp theo thì đã thấy Hạ Hạ dùng kiếm như thế. Đúng thật là không biết trời cao đất dày.
Hạ Hạ chẳng để tâm đến tiếng gọi của Vạn Cố Trì ngược lại thì quay sang hỏi thăm Dạ Nhạc: “Nếu như không nhìn được thì bịt mắt lại đi.” cô nhìn con nhi quỷ vù bị đau mà nhăn mặt, vốn đã xấu bây giờ còn sấu hơn trên tay mình vẻ mặt ghét bỏ nói: “Xem con nhi quỷ này chỉ làm ô uế mắt ngươi.”
Nhi quỷ: “...”
Cô quay lại với nhi quỷ, đối diện với ánh mắt khá kinh dị của nó lạnh giọng nói: “Ngươi nên nhớ, trên đời này người uy hiếp ta không bao giờ tồn tại.”
Giọng nói lạnh nhạt mang đầy ngữ khí phách lối, nhưng kỳ thật nghe câu nói này của Hạ Hạ lại có thể lí giải ra hai hàm ý khác nhau.
Hàm ý thứ nhất, kẻ uy hiếp cô không tồn tại vì chẳng có thứ gì uy hiếp được Hạ Hạ. Cô lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh không để ý đến bất cứ điều gì nên đối với những kẻ thấy những thứ cô không để ý ra uy hiếp thì đúng thật là thất bại hoàn toàn.
Còn hàm ý thứ hai chính là những kẻ đó đều đã chết rồi.
Nghĩ theo nghĩa nào cũng được, dù gì Hạ Hạ cũng chẳng nói rõ hàm ý thật sự cô ẩn ở trong câu nói.
Thanh kiếm của Hạ Hạ xuyên qua người con nhi quỷ, cô lại lạnh nhạt rút nó ra còn cảm thấy chán ghét mà vung vung kiếm giống như có thứ gì dơ bẩn dính lên thanh kiếm của cô.
Hạ Hạ lúc nói chuyện với Dạ Nhạc và lúc nói chuyện với con nhi quỷ này như hai người khác nhau. Chỉ thấy lúc cô quay sang Dạ Nhạc giọng điệu xem như êm đềm bây giờ quay sang hỏi nhi quỷ như một tảng băng vậy, chỉ có lạnh hơn chứ không có lạnh nhất.
Xem ra hàm ý thứ nhất là không đúng rồi, vù thông qua hành động trên của Hạ Hạ cũng đoán được cô để ý đến Dạ Nhạc bởi vậy nên có thể lấy Dạ Nhạc ra uy hiếp cô.
Nếu như hàm ý thứ nhất không phải thì cũng chỉ còn có hàm ý thứ hai, nhi quỷ không tin tưởng nhìn người trước mặt.
Tuy biết rằng Hạ Hạ không phải người tốt lành gì nhưng không có nghĩa nhi quỷ sẽ tin cô mạnh đến mức giết hết những người uy hiếp mình.
Bỗng dưng Hạ Hạ không biết bị chạm điểm gì mà lại nở một nụ cười sáng rọi, nhi quỷ không hiểu sao lại có cảm giác rùng mình.
Hạ Hạ nói: “Ngoan ngoãn thì mau khai thật việc của ngươi cùng hai lão nhân gia nhà này, nếu không thì đừng trách ta mạnh tay.”
...
Xin lỗi mọi người vì do sự ngu ngốc thiếu nghị luật của mình nên mình lại đi đào hố mới nên mới bỏ bê hố này. Ngày mai hoặc ngày mốt mình sẽ như lời hứa bão chương.
Chân thành xin lỗi mọi người.
Sẵn tiện ai thích truyện đam mỹ thì qua nhà mình đọc ủng hộ nha, đăng được hai chương rồi.