Chúc Tử Đan nhìn chằm chằm về phía Hạ Hạ và Dạ Nhạc đang đứng ở phía bên kia. Sâu thẩm trong ánh mắt ả là một sự hận thù không thể che dấu.
Trong tâm trí ả bây giờ không ngừng có một giọng nói thôi thúc ả, bảo ả nhanh tìm cơ hội giết chết Hạ Hạ.
Vốn dĩ ả chính là một đệ tử xuất sắc, kiếp trước chính ả đã được mọi người xem là Thanh Hoa thượng thần chuyển thế nhưng đến kiếp này ả không những không còn lời khen đó mà còn bị cướp tất cả những lời khen. Người được mọi người ngưỡng mộ chuyển sang thành Dạ Nhạc.
Rõ ràng Dạ Nhạc chỉ là một ma tộc tại sao lại tu luyện nhanh như thế, chỉ có một khả năng là Hạ Hạ đã giúp gì đó cho hắn khiến cho tu vi hắn tăng nhanh một cách chống mặt, cướp đi mọi hào quang của ả.
Vì tu luyện quá độ lại mang theo một tâm niệm từ kiếp trước nên trong quá trình lên trúc cơ thì Chúc Tử Đan đã bị tâm ma ám ảnh rồi.
Chúc Tử Đan ở kiếp trước vốn vô lo vô nghĩ không có tạp niệm nên mới đắc đạo như thế nhưng khi trùng sinh trở về thì ả đã không còn khả năng ấy nữa đều đó cũng đồng nghĩa với việc con đường tu tiên của ả sẽ không còn suông sẻ như kiếp trước.
Chúc Tử Đan nghi ngờ Hạ Hạ cũng trùng sinh như ả, vì sau khi ả trùng sinh không những tính cách Hạ Hạ thay đổi mà còn rất nhiều tình tiết khác so với kiếp trước. Giống như hôm qua đáng ra ả sẽ cùng đạo lữ kiếp trước của mình có một đêm mây mưa nhưng mà mọi chuyện không hề xảy ra như kiếp trước, cuối cùng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chúc Tử Đan nghi ngờ việc này là do Hạ Hạ nhúng tay vào làm thay đổi, ả còn tin chắc rằng Hạ Hạ còn thương nhớ Vạn Cố Trì, mặc dù ngoài mặt cô như thế nhưng bên trong còn thích Vạn Cố Trì rất nhiều mới phá hoại chuyện tốt này của ả.
Nếu Hạ Hạ biết chuyện này sẽ biểu thị vô tội.
Cô thật sự không biết gì hết, cô không liên quan đến chuyện này, mặc dù cô cũng có lợi trong đấy nhưng việc này thật sự không liên quan đến cô.
“Sư phụ.” Dạ Nhạc nhỏ giọng gọi.
Hạ Hạ nghiêng đầu sát vào vai hắn, cô hiểu hắn đây là muốn nói chuyện nhỏ nên mới để đầu sát gần lại cho nghe rõ hơn.
Rõ ràng bốn năm trước khi hắn mới vào tông môn chỉ cao hơn vai cô một chút mà bây giờ đến lượt cô chỉ cao hơn vai hắn một chút. Thời gian đúng là làm thay đổi tất cả.
Tai của Dạ Nhạc đỏ bừng, nói: “Ta thật sự xin lỗi. Hôm qua ta thật sự không cố ý.”
Phải biết sáng hôm nay khi tỉnh lại ở bên ngoài giường thấy Hạ Hạ đã nằm sát bên mình, hắn còn đang ôm người ta thì Dạ Nhạc sợ hãi biết bao nhiêu. Hôm qua xảy ra chuyện gì thì hắn cũng hiểu rõ. Có điều trong lòng hắn Hạ Hạ như một ánh trăng sáng không thể vớ tới, hắn cư nhiên làm nhiễm bẩn ánh trăng ấy, lúc đó Dạ Nhạc hận không thể chết đi cho xong nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng có một chút vui sướng khó tả. Hai cảm xúc đối lập này cư nhiên cùng lúc xuất hiện trên người hắn làm cho hắn không biết đối mặt với chuyện này sao cho đúng nữa.
Hạ Hạ nhịn cười, tay giấu dưới ống tay áo lặng lẽ lại gần tay của Dạ Nhạc nhẹ nhàng nắm lấy. Tay áo của y phục dài che đi tay nên bây giờ hai người nắm tay cũng chẳng có ai biết.
Dạ Nhạc ngượng ngùng muốn rút ra, Hạ Hạ đã nhanh hơn hắn một chút nắm chặt hơn một chút.
Cô nói: “Nếu ngươi biết lỗi thì mau chịu trách nhiệm, đừng có mà rút tay ra. Ngươi bây giờ chính thức thành người của ta rồi việc gì cũng do ta quyết định.”
Dạ Nhạc nghe như thế ngay lập tức đứng yên không dám nhúc nhích. Kỳ thật hắn muốn nói thêm rằng bản thân hắn vốn nghe theo lời của Hạ Hạ từ khi cô nhận hắn làm đệ tử rồi, vĩnh viễn hắn đều nghe theo lời cô không bao giờ dám làm trái.
Tiểu Đào đang nằm lười biếng trên vai Hạ Hạ cảm thấy hôm qua khi nó bị đuổi ở bên ngoài đã bỏ lỡ chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Cứ cảm thấy không khí của nữ nhân ác độc cùng tên ngố Dạ Nhạc này có chút gì đó không giống như trước nhưng cụ thể thế nào thì Tiểu Đào không diễn tả được.
Dạ Nhạc nghĩ đi nghĩ lại vẫn hỏi: “Sư phụ người... người còn đi được chứ?”
Hạ Hạ: “???”
“Ta bị gì mà không đi được?”
“Hôm qua... hôm qua ta không làm người đau đó chứ?”
Hạ Hạ nghe đến đây mới hiểu Dạ Nhạc đang nói về chuyện gì, cô đánh nhẹ hắn một cái nói: “Tu vi ta còn hơn chàng đấy đừng có mà xem thường.”
Nghe từ chàng từ miệng Hạ Hạ phát ra, tiểu nhân trong lòng Dạ Nhạc sắp nhảy cẫng lên vì vui sướng rồi.
Trưởng môn thấy hai người cứ lén lút nói chuyện với nhau, bản năng của một người cha thương con gái mình không dễ chịu khi nhìn cải trắng nhà mình bị heo ủn đi, ông ho một cái nhắc nhở: “Tập trung một chút.”
Tuy không nói tên nhưng Dạ Nhạc cũng đủ hiểu trưởng môn đang nói hắn rồi.
Xem ra ải của nhạc phụ đại nhân vượt không dễ rồi.