Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 136: Chương 136: Liên hoa nhiễm huyết (4)




Một vị trưởng lão tấm tắc sờ râu: “Thật là lâu lắm rồi ta mới thấy có hiện tượng như thế, nha đầu tiền đồ trong tương lai có vẻ rất sáng lạng đây.”

Nghe vị trưởng lão này nói thế tất cả mọi trưởng lão khác ngay cả trưởng môn cũng gật đầu đồng tình.

Tất cả những vị đệ tử khác cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vị nữ tử kia.

Chúc Tử Đan có chút ngượng ngùng, hai má hơi đỏ lên làm cho gương mặt của nàng càng thêm sự đáng yêu.

Trưởng môn nói: “Ta thấy là như vậy, vị nữ đệ tử này có căn cốt rất tốt nhưng mà vì Vạn Cố Trì cũng như Khương Đình đều là lần đầu tiên chọn đệ tử không biết chọn thế nào hơn nữa kinh nghiệm dạy chưa được tốt bởi vậy nên nữ đệ tử này vẫn nên để cho các trưởng lão hoặc đệ của ta dạy đi.”

Lời nói của trưởng môn có hàm ý rõ ràng. Một là ông không nhận Chúc Tử Đan là đệ tử mà nhường cho những người khác, hai là ông khuyên Hạ Hạ cũng như nam chủ Vạn Cố Trì không nên nhận Chúc Tử Đan làm đệ tử vì không thể cho nàng điều kiện hiểu biết tốt nhất.

Hạ Hạ mặt không đổi sắc nói: “Theo ý người, dù gì ta cũng chẳng muốn thu cô ta làm đệ tử.”

Nguyên chủ mặc dù làm mặt lạnh nhưng mà lời nói lại chẳng sợ ai để bụng cũng chẳng thèm suy nghĩ người khác nghe xong thì sẽ nghĩ gì về mình. Bởi vậy nên người trong tông môn sau lưng nguyên chủ âm thầm nói cô là một người ngụy bộ dáng cao lãnh thật ra tâm còn hơn cả rắn rết.

Nguyên chủ quả thật có làm những điều hại nữ chủ nhưng mà so về sự ác độc thì còn thua xa những nữ nhân trong hậu cung của những tiểu thuyết cung đấu.

Nguyên chủ mà ở trong tiểu thuyết cung đấu thì đối với những người miệng phật tâm rắn thì nguyên chủ vẫn còn rất non tay.

Những người như trưởng môn cũng như các trưởng lão hay là là Vạn Cố Trì vốn đã quen với cách nói này của nguyên chủ nên cũng không nhìn Hạ Hạ mà tiếp tục quan sát nữ chủ. Đương nhiên những người không quen hay không hiểu thì sẽ nhìn Hạ Hạ giống như cô là một kẻ từ hành tinh nào rơi xuống.

Đương nhiên cũng sẽ có một số người nghĩ rằng cô không được nhận Chúc Tử Đan làm đệ tử nên mới đăm ra nói những lời nói như thế.

Hạ Hạ cũng chẳng muốn biết mấy người đó nghĩ gì, từ lâu rồi cô đã chẳng quan tâm người khác nói gì về mình nữa rồi.

Cuộc sống của mình không cần quan tâm những điều râu ria đó để làm gì.

Chúc Tử Đan được hẳn nam vị trưởng lão lựa chọn, trong nguyên tác thì nam chủ cũng sẽ thử hỏi trưởng môn rằng mình có được phép chọn không, trưởng môn trong lòng không đồng ý vì như thế sẽ uổng phí mất một nhân tài nhưng mà ngoài mặt thì vẫn đồng ý kết quả nữ chủ trực tiếp chọn nam chủ thế là trưởng môn vô cùng tiếc hận.

Quả nhiên đúng như nguyên tác nam chủ quả thật làm như những lời nói trên và nữ chủ cũng chọn nam chủ, những vị trưởng lão cũng như những vị đệ tử kia đều cảm thấy tiếc nuối vì sự lựa chọn của nữ chủ.

Hạ Hạ cũng chẳng quan tâm gì đến vấn đề này nữa, cô bình thản lấy một chén trà uống một ngụm tiếp tục chờ người mình tìm.

Đến khi một thiếu niên mặc một bộ y phục vá vài lỗ lên thì Hạ Hạ mới rời mắt khỏi chén trà mà nhìn lên vị thiếu niên đó.

Thiếu niên này tuy rằng chỉ trong khoảng mười lăm tuổi nhưng mà gương mặt lại như gì trước tuổi mình. Dung mạo thì nghiêng về vẻ sáng lạng trẻ con nhưng mà kết hợp với biểu cảm già trước tuổi của hắn thì trong vẫn có nét trưởng thành. Nói thẳng ra thì khi hắn lên khoảng độ hai mươi thì vẻ đẹp sẽ trổ mã một cách hoàn thiện nhất chắc chắn sẽ không thua kém nam chủ và không nghi ngờ gì hắn chính là người mà Hạ Hạ chờ nãy giờ

Hắn có tam linh căn bao gồm mộc, hỏa và thổ. Trong ba linh căn thì hệ hỏa xem như là ổn định nhất, còn lại một cái thuộc hệ chữa trị một cái lại thuộc về phòng vệ.

Các trưởng lão một cái liếc mắt cũng chẳng cho thiếu niên này, dù gì trước thiếu niên này thì những người tam linh căn cũng ít nhất có cả thủy và hỏa bọn họ còn không thu nhận huống chi là một người chỉ có linh căn hỏa được xem là tạm ổn.

Thiếu niên trong lòng đương nhiên cũng rất hụt hẫn, tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền. Hắn tự an ủi mình có nơi để ở không cần đi lang thang là tốt rồi không cần phải nhất định có người nhận làm đệ tử.

Vừa định bước xuống thì hắn bỗng nghe tiếng nói.

Hạ Hạ lên tiếng: “Người này ta thu nhận làm đệ tử.”

...

Mọi người đừng lo về chương, cũng đừng hối tuiii mà. Chương có thể đăng sáng, trưa, chiều hoặc tối. Sáng tui bận nên tui có thể chuyển sang đăng buổi khác mà không có làm mất chương mọi người đâu.

Bởi vậy nên hóng thì hóng vẫn rất oke, tui vẫn còn biết có người chờ tui đăng chương. Chứ mọi người đừng hói tui, tui chạy chương không kịp hiu hiu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.