“Cả lớp quên làm bài tập hết sao?” Hạ Hạ sau khi nghe thông báo từ lớp trưởng về việc cả lớp không ai làm bài tập thì cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngược lại thì bình tĩnh hơn nhiều.
Lớp trưởng có chút ngượng ngùng “dạ” một tiếng.
Mặc dù đều là những người học giỏi, còn là cán bộ đứng đầu lớp, quyền lực chỉ thua giáo viên nhưng mà lớp trưởng vẫn không có làm bài tập.
Lúc trước cô Trương đúng thật là có cho bài tập bảo họ về nhà làm, lần nào có tiết thì cũng có bài tập hoặc là trong sách hoặc là cô cho ở bên ngoài. Nhưng mà chẳng có lần nào cô đi kiểm tra bài tập cả vì phải bận phê bình cái đám cá biệt kia.
Cứ như thế lần lần từ từ thì không có ai trong lớp lại đi làm bài tập nữa, dù gì bọn họ biết cô sẽ không kiểm tra bởi vậy họ cũng chẳng làm để làm gì. Cùng lắm thì nói qua loa vài câu thôi.
Ai mà ngờ được rằng hôm trước cô dành thời gian dạy cho lớp, hôm nay lại kiểm tra bài tập. Việc bất ngờ như thế thì bọn họ làm sao lại chuẩn bị đối phó kịp cơ chứ.
“Nếu như thế thì bài tập ngày hôm nay tăng gấp đôi, hơn nữa các em về nhà giải lại bài tập hôm trước năm lần. Nếu còn tái phạm thì gấp đôi lên thành mười lần.”
Nghe Hạ Hạ nói như thế, cả lớp đều vang lên tiếng thở dài oai oán.
Làm toán vốn buồn ngủ lắm rồi huống chi bài tập còn tăng lên gấp hai, không những thế còn giải bài tập hôm trước chép tận năm lần. Bọn họ sống sao nổi đây?
Bỗng dưng có một học sinh lên tiếng: “Chúng em còn rất nhiều bài tập nữa cô, không có nhiều thời gian để mà tập trung vào môn của cô thôi đâu. Sao cô lại tăng bài tập lên như thế?”
Hạ Hạ ngước nhìn về học sinh đó, là một nữ sinh vẻ ngoài nghiên về hướng dễ thương, làn da trắng trẻo hồng hào nhìn cũng thật giống những đứa con được cha mẹ cưng chiều mà lớn lên. Vẻ ngây thơ không hiểu sự đời hiện rõ ở trên mặt.
Hạ Hạ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy theo em thì việc các em không làm bài tập nên cô phạt các em là do cô sai?”
Nữ sinh bị Hạ Hạ hỏi ngược lại như thế nhất thời bị cứng họng. Đúng vậy, Hạ Hạ đâu có sai, sai là do bọn họ không chịu làm bài tập về nhà của cô giao.
Hạ Hạ vừa đi xuống bàn của nữ học sinh đó vừa nói với cả lớp: “Nếu như các em cảm thấy rằng bản thân mình đúng, bản thân mình không hề sai chỉ có là do cô sai thì các em có thể lựa chọn cách khác không cần làm bài tập nhưng vẫn không bị phạt.” Cô dừng lại ở bàn nữ sinh đó nhướng mày nói: “Em có thể lựa chọn làm theo cách đó, lúc đó em sẽ được làm nhiều bài tập của các môn khác hơn, không cần phải đụng tới một chút nào đến môn của cô.”
Nữ sinh đó còn chưa kịp nói thì đã có một người khác xen vào, nữ sinh đó cũng âm thầm may mắn ở trong lòng. Cho dù có thời gian nói thì nàng cũng chẳng biết nói cái gì. Lúc đó đúng thật máu dồn lên não quá nên mới nói ra những lời kia để rồi lại bị vào tầm ngắm của bà cô này.
Tên đại ca của nhóm học sinh cá biệt nghe như thế rất có hứng thú mà hỏi lại Hạ Hạ: “Vậy chúng em phải làm thế nào để khỏi cần làm bài tập thì cũng không bị phạt vậy cô?”
Hạ Hạ nghe như thế bỗng dưng nở nụ cười, một số học sinh có tài quan sát giỏi thông qua quan sát của bọn họ thì khi Hạ Hạ cười như vậy thì tới công chuyện rồi.
Cô nói: “Chắc em biết sân vận động của trường mình mà, chỉ cần em vừa chạy năm vòng quanh sân vận động vừa học bài hôm nay cô dạy thì em có thể không cần làm bài tập. Cô đây là đang tạo điều kiện cho em vừa rèn luyện sức khỏe vừa học toán đó.”
Mấy học sinh nghe như thế đồng thời hít một hơi lạnh.
Trường của bọn họ giàu, sân vận động cũng không tính là nhỏ bình thường cùng lắm chỉ chạy hai đến ba vòng thôi là mệt lắm rồi. Bây giờ Hạ Hạ lại bắt bọn họ chạy năm vòng lại còn cầm tập học nữa chứ!
Thôi thì để bọn họ thà làm bài tập toán luôn chứ không rảnh để vừa chạy vừa học như thế đâu. Chạy đã mệt rồi làm sao mà còn tâm trí chú tâm vào tập nữa đâu mà học.
Bà cô này sao nay cao tay thế?!?
Độ cong trên môi vẫn còn, Hạ Hạ lại hỏi tên đại ca: “Sao nào, em có muốn thử không? Đúng rồi các em vẫn còn thiếu cô một bản kiểm điểm hôm nay xuống văn phòng viết đi nha, gấp đôi số từ thành bốn trăm từ. Nếu còn không chịu xuống nữa thì cô không ngại tăng nó lên thành tám trăm từ đâu.”
Bốn trăm từ thì không nói gì, dù gì bọn họ cũng đã quen chép bản kiểm điểm tận năm trăm từ rồi còn tám trăm từ thì có vẻ nhiều hơn một chút rồi đó, nhưng mà nếu còn tiếp tục không viết thì lần sau bản kiểm điểm của bọn họ sẽ tăng đến một ngàn sáu trăm từ.