Hạ Hạ nhíu mày nhìn ma nữ tỷ tỷ: “Có phải cô đã làm cái gì đó với bọn nhóc đó đúng không?”
Cô vốn chẳng để ý đến đám học sinh cá biệt đó nữa, chủ yếu vì cô lười quản. Hạ Hạ cũng chẳng phải nguyên chủ thật nên vấn đề bọn họ sinh cá biệt đó rốt cuộc có học hành đàng hoàng hay sao này tệ thành thế nào cũng chẳng có liên quan gì đến cô cả.
Lần trước nói với bọn chúng bản kiểm điểm mấy trăm từ đó, Hạ Hạ vốn cũng quên rồi. Chỉ là hôm nay khi cô đang làm giáo án ở văn phòng thì đột nhiên đám học sinh cá biệt đó vào văn phòng ngoan ngoãn xin lỗi cô hứa rằng sau này sẽ không như thế nữa. Theo như quan sát của Hạ Hạ thì đám nhóc này đứa nào cũng có quầng thâm ở mắt giống như là mấy ngày rồi chưa có ngủ ngon, mặt đứa nào đứa nấy tái mét giống như bị dọa sợ vậy.
Rồi sao đó còn có tin đồn cô do không dạy dỗ được đám học sinh cá biệt đó nên mới nhờ thầy pháp thầy cúng gì đó cho mình một con ma, để con ma này giúp cô đi hù đám học sinh cá biệt để bọn chúng sợ cô hơn.
Hạ Hạ: “...”
Lúc nghe tin này cô thật sự rất cạn lời. Tuy nhiên xét về con mắt âm dương của cô thì nó đôi khi lại hợp lí trừ cái vụ pháp sư thiên sư gì đó ra.
Mà bên cạnh Hạ Hạ đúng thật là có một con ma, chính là ma nữ tỷ tỷ này đây. Cô thấy việc này cũng có khả năng lắm nên mới tìm ma nữ tỷ tỷ hỏi cho rõ ràng.
Ma nữ tỷ tỷ có chút chột dạ trả lời: “Tôi chỉ là muốn đùa một chút thôi, một chút xíu thôi mà.” Còn làm ra bộ dáng đáng thương lấy hai ngón trỏ tay chọc chọc vào nhau.
Hạ Hạ: “....”
Cô đỡ trán, không biết nói gì thêm với ma nữ tỷ tỷ. Nhờ phước của ma nữ tỷ tỷ mang lại thì Hạ Hạ bây giờ ở trong trường trở thành một giáo viên đáng sợ cần phải xa lánh, nếu như đắc tội với cô thì chỉ có nước gặp “người ở dưới” mà thôi.
Nào là cái gì mà thủ đoạn tàn độc cho ma quỷ nhập hồn, nào là không làm bài tập sẽ bị quỷ hù, đủ thứ lí do tào lao trên đời học sinh cứ ném hết lên cô.
Cuối cùng Hạ Hạ chỉ biết phất tay với ma nữ tỷ tỷ: “Cô nếu muốn trở thành oán linh để tôi thu thập thì cứ tiếp tục dọa người như thế đi, tôi cũng không ngại thu thập cô.”
Ma nữ tỷ tỷ nghe như thế lập tức bay đến ôm chân Hạ Hạ, khóc lóc đáng thương mà van xin: “Đừng mà~~ tôi hứa sau này sẽ ngoan đừng có thu thập tôi. Số tôi đã khổ lắm rồi hiu hiu hiu hiu.”
Hạ Hạ: “....”
Số cô khổ lắm thì chắc tôi không khổ khi bị cô tối ngày đeo bám ha?
Hạ Hạ ngồi xổm xuống hỏi ma nữ tỷ tỷ: “Sao cô không mau đi đầu thai đi, ở đây ăn bám tôi làm gì? Nói mới nhớ nha, cô hình như chưa nói đến đầu thai hay tại sao cô lại chết với tôi lần nào hết.”
Bởi vì bây giờ là đang ở nhà nên Hạ Hạ cũng không sợ bị người khác nhìn dưới ánh mắt nhìn một kẻ điên đang ngồi xổm nói chuyện một mình.
Ma nữ tỷ tỷ nghe Hạ Hạ nói như thế lập tức nín khóc, sau đó lếch về sau, cười gượng nói: “Ha ha ha tôi có việc, đi trước đây ha ha ha ha.”
Nhưng còn chưa kịp bay đi thì đã bị Hạ Hạ nắm tóc tóm gọn lại, rõ ràng người không thể nào chạm vào linh hồn trừ phi có trường hợp đặc biệt mà Hạ Hạ lại có thể tóm gọn ma nữ tỷ tỷ như bắt người khác mà không xuyên qua cơ thể ma nữ tỷ tỷ như những người bình thường khác. Mặc dù có đôi mắt âm dương đi chăng nữa thì cũng không thể nào chạm vào linh hồn một cách bình thường được, ma nữ tỷ tỷ không biết Hạ Hạ làm bằng cách nào nhưng mà ma nữ tỷ tỷ cũng chẳng dám hỏi.
Ma nữ tỷ tỷ cứng ngắc quay đầu nhìn Hạ Hạ: “Ha ha ha đại tỷ, chúng ta từ từ nói chuyện có được hay không? Đừng có động tay động chân như thế hì hì.”
Hạ Hạ cong môi cười nhàn nhạt: “Hửm? Bỏ ra để cho cô chạy thoát?”
Ma nữ tỷ tỷ lấy lòng nói: “Nào có, em làm sao thoát khỏi đại tỷ được chứ.”
Hạ Hạ ồ lên một tiếng: “Linh hồn theo người nào đó thì cũng có lí do, đa phần đều muốn minh oan cho mình nhưng mà từ khi cô theo tôi đến bây giờ thì cô chưa từng nói mục đích của mình với tôi. Hôm nay nếu cô không nói thì đừng hòng mà chạy.”
Ma nữ tỷ tỷ vẫn là lấy lòng Hạ Hạ: “Đâu có mục đích gì đâu, tôi chỉ nhàm chán mà thôi.”
Hạ Hạ còn muốn nói thêm thì bỗng dưng ở bên ngoài chuông cửa vang lên làm cắt đứt những lời cô định nói, ma nữ tỷ tỷ cũng nhân cơ hội đó chạy thoát khỏi tay của Hạ Hạ.
Hạ Hạ: “....”
Ha hả, lại dám chạy. Lần sao cô mà quay về thì sẽ không chạy thoát dễ dàng như vậy nữa đâu.
Bình thường thì trước cửa nhà Hạ Hạ không có chuông bình thường người đến tìm cô sẽ gõ cửa. Chuông thì đặt ở ngoài tường hàng rào để phòng hôm nào cô đóng rào sớm thì người ta có cái để gọi cô ở bên trong nhà.
Cũng không biết là ai đến nhà cô vào giờ này để làm gì nữa.