“Thích?! Em nói em thích em ấy nhưng hành động em làm lại chính là như thế này?”
Hạ Hạ cảm thấy mình sắp bị nữ sinh này làm tức đến hóa cười rồi.
“Thích một người thì ta sẽ có cảm giác hận không thể đem cả thế giới cho người đó chứ chẳng ai lại làm ra hành động ngu ngốc như em cả.”
“Cứ cho là em đơn phương, em không có cảm giác đó đi thì cách em làm là một phương thức thích điên cuồng. Một cách thích thật khiến cho người ta khinh bỉ.”
Ninh Mộng nghe Hạ Hạ nói mà ngơ ngác, Hạ Hạ hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm tình của bản thân mình, cô nói: “Người em nên xin lỗi là Cố Vân Hàm không phải cô, em nghỉ ngơi cho tốt cô về trước đây.”
Vốn định sẽ ở lại thêm nhưng Hạ Hạ cảm thấy nếu còn ở lại thì bản thân cô sẽ không nhịn được mà rút Tử Tinh khiến cho Ninh Mộng không còn thấy ánh sáng của ngày mai nữa mất.
Tiểu Hệ Hệ do dự mà lên tiếng: [Kí chủ... có phải kí chủ giúp Ninh Mộng bởi vì tình mẫu tử của hai người đó không?]
Tiểu Hệ Hệ để ý rằng Hạ Hạ rất lễ phép chú trọng với những người làm bậc cha mẹ, giống như cách cô đối xử với cha mẹ của Cố Vân Hàm vậy, vô cùng lễ phép. Không xuất phát vì lòng biết ơn họ đối với nguyên chủ mà Tiểu Hệ Hệ cảm thấy còn có nguyên nhân khác, nó giống như những thế giới mà nguyên chủ có chị hoặc em thì Hạ Hạ luôn đối xử tốt với những người đó.
Nhiều lần như vậy mà tổng hợp lại Tiểu Hệ Hệ có thể đoán được rằng Hạ Hạ giúp ma nữ tỷ tỷ cũng bởi vì tình thương mà ma nữ tỷ tỷ dành tặng cho con gái mình.
Hạ Hạ im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Tiểu Hệ Hệ em có bao giờ nghe qua một câu cấm kỵ của thế giới chị chưa?”
[Kí chủ nói đến câu nào?]
Hạ Hạ nhếch môi: “Đừng bao giờ hỏi chuyện của Huyết Ảnh Hồng Liên.”
Tiểu Hệ Hệ im lặng, ý vị từ chối đến từ Hạ Hạ quá rõ ràng rồi nó cũng không nên bướng bỉnh bắt cô trả lời cho bằng được.
Hạ Hạ có những cách từ chối trả lời câu hỏi khác nhau, cách từ chối trả lời của cô đối với Tiểu Hệ Hệ lúc nào cũng bao dung hơn so với người khác miễn là Tiểu Hệ Hệ đừng có ý quá phận. Nếu như quá phận thì cô cũng chẳng có khách khí.
Cũng may là Tiểu Hệ Hệ vẫn tương đối hiểu chuyện, hoặc là tự mình đoán hoặc là im lặng không truy cứu tới cùng.
Ba ngày sau, mọi chuyện đều đã trở lại quỹ đạp của nó. Việc tiểu quỷ xem như đã giải quyết xong, ma nữ tỷ tỷ đúng như lời nói không xuất hiện trước mặt Hạ Hạ nữa, Ninh Mộng bình thường khi thấy Hạ Hạ cũng chẳng dám nhìn thẳng vào cô. Nàng cũng đã xin lỗi Cố Vân Hàm về việc của tiểu quỷ, sau đó cũng không dám thích Cố Vân Hàm nữa cứ mỗi khi đụng mặt hắn là lại đi đường vòng giống như Cố Vân Hàm là một con thú dữ bất kỳ lúc nào cũng có thể vồ tới mà ăn thịt nàng vậy.
Tiết hai của buổi sáng Hạ Hạ đang ở văn phòng soạn giáo án chuẩn bị cho tiết tiếp theo thì bỗng dưng nhận được điện thoại.
“Xin chào chúng tôi là cảnh sát hiện tại máy bay của hàng xóm nhà cô không sự cố không may, hiện tại thi thể đã được đưa đến bệnh viện XXX xin nhờ cô thông báo với người nhà nạn nhân giúp.”
Hạ Hạ nghe tiếng cảnh sát ở đầu dây bên kia mà ngẩn cả người, đến khi cảnh sát nói ra tên của hai người hàng xóm đó thì Hạ Hạ cũng đã chắc chắn ở trong lòng rồi.
Hôm nay là ngày cha mẹ Cố Vân Hàm về thành phố sau chuyến đi công tác ba ngày, thật không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Hạ Hạ cứ tưởng tình tiết khiến cho Cố Nhã Thanh hắc hóa biến thành một con người hoàn toàn khác là do bug xuất hiện trong cốt truyện thôi nhưng cô thật không ngờ bug này lại có liên quan đến cha mẹ Cố.
Còn lí do vì sao cảnh sát không gọi điện trực tiếp cho người nhà là Cố Vân Hàm hay Cố Nhã Thanh thì có lẽ là do hai người đều còn là học sinh, số điện thoại cảnh sát chưa nắm chắc nên liên hệ với giáo viên chủ nhiệm đồng thời khiêm luôn chức hàng xóm là cô.
Thông thường thì Hạ Hạ chỉ cần gọi điện thoại cho giáo viên đang phụ trách tiết này của Cố Vân Hàm và Cố Nhã Thanh nhờ họ nói với hai anh em về việc này nhưng mà Cố Vân Hàm là boss nhà của cô, cô làm sao nỡ để hắn một mình khi nghe tin này cơ chứ.
Dù gì hiện tại Hạ Hạ cũng là chủ nhiệm lớp của Cố Vân Hàm nên cô lên lớp gọi hắn trước rồi mới gọi Cố Nhã Thanh.
Cố Vân Hàm đang ngồi buồn chán ở trong lớp thì thấy Hạ Hạ đi đến cửa nói nhỏ với giáo viên bộ môn rồi giáo viên bộ môn lại gọi hắn ra còn đem cả cặp sách theo cùng.
Hắn trong lòng không hiểu chuyện gì xảy ra, vốn định hỏi Hạ Hạ thì cô bất ngờ xoay người lại ôm lấy hắn.
Hai người bọn họ bây giờ cũng đã đi đến hành lang rồi nên cũng không sợ có người thấy được cảnh này.
Cố Vân Hàm trong lòng còn đang vui mừng khi Hạ Hạ lại chủ động ôm hắn như thế thì hắn nghe được một tin tựa như sét đánh ngang tai hắn, làm cho hắn không kịp phòng ngừa mà bị đánh cho chết sững tại chỗ.
Hạ Hạ nói: “Cố Vân Hàm, cha mẹ em gặp chuyện rồi!”