Bác sĩ theo tiếng chuông gọi* của bệnh nhân mà đi đến phòng của Hạ Hạ. Bác sĩ là một ông chú cao to khoảng chừng ở độ tuổi bốn mươi đến năm mươi. Trông có vẻ là người làm nghề bác sĩ đã lâu. Ông kiểm tra một chút về vết thương của cô, ghi ghi chép chép một chút gì đó lên giấy rồi bắt đầu hỏi Hạ Hạ.
*Kế bên giường bệnh có một cái nút, khi cần tìm bác sĩ là chỉ cần nhấn vô thôi. Cái đó thì mới có bên nước ngoài, còn Việt Nam mình thì chưa có
ಥ‿ಥ
“Cô còn nhớ cô tên gì hay địa chỉ hoặc là bất cứ gì liên quan đến cô không?”
Hạ Hạ gật đầu, có lẽ cô biết vì sao bác sĩ lại hỏi như thế. Nguyên thân đầu bị băng bó nên là có thể vùng não bộ bị thương đã phần có thể gây tình trạng mất trí nhớ bởi vậy nên bác sĩ mới hỏi như vậy.
Thấy Hạ Hạ tỉnh táo như thế, bác sĩ gật gật đầu tiếp tục ghi vào bệnh án. Sau đó ông lại kiểm tra cho cô một chút rồi nói: “Sớm nhất là một tháng nữa cô có thể xuất viện rồi.” Nghĩ nghĩ một chút thân là một người cũng tính là già như ông vẫn nên khuyên nhủ người trẻ tuổi.
Ông nói: “Cô gái à, cho dù gặp chuyện gì cực đoan thế nào thì cũng không nên tìm đến cái chết để giải quyết được. Nếu như cô không phải có ý tưởng đó thì nên cẩn thận đi đường sẽ tốt hơn.”
Hạ Hạ: “....”
Cô thông qua kí ức nguyên chủ nói: “Vậy ông nên khuyên tên tài xế đó may mốt đừng lái xe vượt đèn đỏ thay gì khuyên tôi.”
Bác sĩ: “....”
Ông xấu hổ nhanh chống rời đi. Quả nhiên vẫn có người già đôi lúc cũng sẽ đi khuyên nhủ người khác trong khi đó mình chưa biết gì.
Kí ức nguyên thân hay cốt truyện thì Hạ Hạ đều tiếp nhận xong hết rồi, chỉ là cô không biết nên làm gì tiếp theo trong khi thân thể lại như bị liệt thế này.
Nguyên chủ cha mẹ vốn không còn nữa rồi nên chắc sẽ không có ai đến bệnh viện thăm cô, nghĩ lại vẫn cảm thấy Tiểu Hệ Hệ cố ý cho cô xuyên vào những nguyên chủ đều có một gia đình không trọn vẹn.
Hoặc là cha mất, hoặc là mẹ mất có khi thì cả hai người. Cho dù một trong hai người còn sống đi chăng nữa thì tình cảm nguyên chủ đối với người đó cũng không quá gần gũi cứ như nguyên chủ thế giới tu tiên gần nhất của cô, không hề biết rằng cha ruột của mình vốn chính trưởng môn. Nếu nói về nguyên chủ mà có gia đình trọn vẹn nhất thì phải nói đến nguyên chủ thế giới nhiệm vụ thứ hai của cô. Tuy còn cha còn mẹ nhưng mà lại bị tráo con, sau khi Hạ Hạ xuyên qua thì cũng không có quá nhiều tiếp xúc với bọn họ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, suy cho cùng nếu Tiểu Hệ Hệ có cho cô xuyên vào một nguyên chủ có cha mẹ đầy đủ thì cô sẽ cảm thấy ngột ngạt.
Con người Hạ Hạ ấy luôn có một số điểm rất cố chấp đặc biệt là liên quan đến cha mẹ cô, bởi vậy cho nên nếu cô xuyên vào một nguyên thân có cha mẹ đầy đủ thì cô vẫn không nhận hai người đó ngược lại còn xa cách hơn. Cha mẹ cô là hai người mà không ai có thể thay thế được.
Mãi ngước nhìn sang cửa sổ suy nghĩ một cách vô định mà Hạ Hạ không phát hiện ra có người bước vào, hay nói đúng hơn là do sự liên kết đặc biệt kia mà Hạ Hạ không còn cảnh giác đối với người mới vào.
“Cô Trương.” Cố Vân Hàm nhẹ giọng gọi người không biết đang suy nghĩ gì kia.
Hạ Hạ lúc này mới quay lại nhìn thiếu niên mới đến này. Hắn mặt trên người một cái áo sơ mi trắng cài đến nút thứ hai còn nút ở cổ áo cũng như nút thứ nhất từ trên xuống lại bỏ, mái tóc đen nhánh, ngũ quan tựa như được người ta tỉ mỉ mà điêu khắc ra.
Hắn để vỏ táo lên bàn, thuận tay lấy một cái ghế bên cạnh kéo lại, ngồi xuống. Hắn nói: “Cha mẹ em có việc bận rồi, em đến đây thăm cô.”
Boss nhà cô ra sân sớm thế sao?!
Hạ Hạ vốn tưởng rằng lần này muốn gặp boss nhà cô thì hơi lâu chứ, ai ngờ cũng thật nhanh.
Cô lục lại kí ức nguyên chủ thì mới biết nhà của nguyên chủ đối diện với nhà của boss, hơn nữa là cô còn trở thành giáo viên chủ nhiệm của hắn.
Lại là ngành giáo viên, mà lại dạy cho đám học sinh cấp ba. Hạ Hạ đúng thật là có chút bất lực, cô thật sự không thích nghề giáo viên cho lắm. Quản mấy đứa không hiểu sự đời kia thật sự mệt vô cùng.
Mặc dù Hạ Hạ cũng đáng xưng danh đại sát thủ lớp học không ngán bất cứ chiêu trò của học sinh quậy phá nào nhưng mà cô vẫn không thích làm giáo viên.
Hạ Hạ gật đầu nghĩ nghĩ vẫn nên cảm ơn hắn.
“Cảm ơn em, em vất vả rồi.”
Cố Vân Hàm chẳng để ý nói: “Nếu như cô nể tình em đem hoa quả cho cô thì cô đừng có lợi dụng nhà chúng ta đối diện nhau mà qua phê bình em và “chiến tích” của em cho cha mẹ em biết.”
Hạ Hạ: “....”
Nguyên chủ không làm gì được đám nhóc ranh ma như Cố Vân Hàm nên chỉ có thể gọi phụ huynh cho mấy nhóc sư đệ của Cố Vân Hàm, còn riêng hắn thì cô tự qua nhà nói chuyện với cha mẹ hắn luôn.
Tuy có cao tay nhưng mà đối với những loại học sinh như Cố Vân Hàm thì cho dù phê bình cho phụ huynh biết bao nhiêu lần đi nữa thì hắn vẫn cứ tái phạm như thường.