Hạ Hạ cũng phải chịu rằng thông tin tiền kiếp nguyên chủ thế là hết, cô tiến về phía những oán linh đó.
Tiền kiếp nguyên chủ muốn trừ gian diệt ác xem như là nguyện vọng của tiền kiếp cô ấy cho nên cô phải hoàn thành nó mới có thể về hiện tại.
Tiểu Hệ Hệ cũng khẳng định như vậy rồi nên cô cũng chịu thôi.
Những oán linh đang vây quanh oán linh nhỏ đó nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại nhìn chằm chằm Hạ Hạ.
Nhìn y phục trên người cô có hình bát quái chúng hoảng hồn lập tức chạy đi hết chỉ có oán linh nhỏ đó ngước mắt lên nhìn cô.
Không biết có phải ảo giác hay không Hạ Hạ thấy trong đôi mắt đen huyền đó phát ra một tia ánh sáng giống như bị cô kinh diễm.
Hạ Hạ trong lòng tự nhủ: “Mình là một người mang tâm hồn cao cả, mình là một người mang tâm hồn cao cả oán linh nhỏ này chưa làm việc ác nên không diệt.”
Cô bước đến gần một chút oán linh nhỏ giống như sợ hãi nhưng mà không có lùi về phía sau.
Hạ Hạ đi đến cách chỗ oán linh nhỏ ba bước chân mới dừng lại: “Ngươi còn nhỏ nhưng vậy đã mất nhưng không đi siêu thoát mà trở thành oán linh có phải có ẩn tình gì không?”
Oán linh nhỏ gật gật đầu lại lắc lắc đầu.
Hạ Hạ: “...”
Hạ Hạ trong lòng hít một hơi âm thầm tự nhủ mình phải độ lượng không thể vì một việc nhỏ mà mất đi phong độ được, cô nói: “Cứ nói đi ta sẽ giúp ngươi.”
Oán linh nhỏ đó cuối cùng vẫn không nói gì mà nhìn phía sau cô như thế cái gì đó đáng sợ nhanh chống biến mất.
Hạ Hạ nhíu mày quay về sau xem có thứ gì khiến cho oán linh này sợ hãi. Vừa quay lại thì cô thấy hai người, một nữ một nam.
Nam nhân trên lưng đeo theo một thanh kiếm gỗ bồ đào mặc một bộ bạch (trắng) y dáng vẻ như tiên quân, nữ nhân trên người mặc một bộ bích y (xanh lá) y dung mạo thiên về đáng yêu.
Người khác nhìn không thấy nhưng thân là người tu tiên Hạ Hạ biết cô nương này không phải người mà là yêu.
Nam nhân đó nói: “Xin hỏi cô nương có biết đường đến Lạc gia đi hướng nào không?”
Hạ Hạ lắc đầu nói: “Ta vừa mới đến đây nên cũng không rõ đường đi nước bước.”
Nam nhân lắc đầu tỏ lễ: “Làm phiền.”
Hạ Hạ trả lễ, sau đó hai người nói chính xác hơn là một người một yêu bắt đầu đi tiếp.
Chờ cho không còn thấy bóng dáng hai người Hạ Hạ đi đến bụi cỏ gần đó không ngạc nhiên lắm khi thấy oán linh nhỏ đang ngồi trong đó.
Oán linh nhỏ lấy hai tay ôm đầu mình, nghe thấy tiếng động ngước nhìn lên. Hạ Hạ nói: “Đạo trưởng đó đi rồi ngươi đừng sợ. Ra đây.”
Oán linh nhỏ do dự một chút cũng bay ra, Hạ Hạ nhìn nó nói: “Ngươi nếu có nguyện vọng gì cứ nói ta giúp ngươi hoàn thành. Chỉ cần thực hiện nguyện vọng thì ngươi cũng có thể đầu thai.”
Trên người oán linh nhỏ này âm khí không nặng chứng tỏ chưa làm việc ác nào vẫn còn có cơ hội đầu thai thành người.
Oán linh nhỏ giống như trần mặt một lát cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nguyện vọng nào cũng được sao?”
Hạ Hạ: “Chỉ cần trong khả năng của ta, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.”
Oán linh nhỏ đó lại im lặng, Hạ Hạ biết nó đang suy nghĩ nhưng mà cô không hiểu lắm nếu như đã thành oán linh mà chưa hại ai tức là nguyện vọng đã lâu chưa thực hiện được nên mới hóa thành oán, theo lí mà nói khi nhắc đến nguyện vọng là phải nghĩ ra ngay chứ sao lại suy nghĩ lâu như vậy?
Cuối cùng oán linh nhỏ cũng ngước nhìn cô nói: “Ta muốn đi theo ngươi.”
Hạ Hạ: “...”
Này có được tính là ăn vạ không nhỉ? Cô với nó hình như mới quen nhau được vài phút thôi. Theo cô? Theo cô làm gì?
Hạ Hạ kiên nhẫn nói: “Nghĩ kĩ lại đi nếu ngươi đi theo ta thì không tốt lắm đâu dù gì ta cũng là một thiên sư. Với lại ta và ngươi vừa quen nhau nguyện vọng của ngươi sao lại như thế được? Có chắc đó là nguyện vọng ngươi muốn thực hiện không?”
Suy nghĩ lại đi đừng có ăn vạ ta.
Oán linh nhỏ gật đầu: “Ta chắc chắn.”
Hạ Hạ: “...”
Cứu vớt chúng sinh, cứu vớt chúng sinh, cứu vớt chúng sinh, cứu... cứu cái rắm.
Lật bàn!
Đùa lão nương đây à?
[Kí chủ! Chú ý nhã chính]
Hạ Hạ: “...”
Cô hết cách nói: “Ngươi có chắc chưa? Không muốn thông báo cho người nhà hay đại loại vậy sao?”
Oán linh nhỏ cúi đầu nói: “Ta không có người nhà, chỉ có một mình.”
Hạ Hạ trầm mặt, một lúc sao cô thở dài nói: “Vậy thì ngươi cứ đi theo ta, nhớ khi ta làm gì cũng đừng hỏi.”
Oán linh nhỏ gật đầu.
Hạ Hạ nói tiếp: “Ngươi định đi theo đến bao giờ?”
Oán linh nhỏ trầm mặt không chịu trả lời, Hạ Hạ cũng tùy ý nó.
Câu cuối cùng của Hạ Hạ đặc biệt giống những người mang lòng cứu vớt chúng sinh ghét cái ác như thù: “Ngươi nên nhớ một điều nếu như sau này ngươi làm việc ác thì ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”
Oán linh nhỏ nghe vậy điên cuồng gật đầu chắc chắn.
Hạ Hạ tiếp tục đi, oán linh nhỏ bay theo sát phía sau.