Thế giới này là tiểu thuyết cổ đại linh dị. Nữ chủ Phó Tử Lan trời sinh đã có khả năng nhìn thấy người âm với dạng thấy rõ hình dạng chứ không phải kiểu chỉ nhìn thấy bóng đen.
Cũng vì lí do nhìn thấy rõ hình rõ dạng đó còn đáng sợ hơn nhìn thấy chỉ có bóng đen nên Phó Tử Lan lúc nhỏ bị dọa không nhẹ, thậm chí bị chính cha mẹ mình bỏ rơi do tưởng rằng nàng bị điên.
Phó Tử Lan lên năm tám tuổi lưu lạc bên ngoài ba năm đã luyện được tính trầm tĩnh không để tâm đến những thứ đó thì được vị thành lập nơi trừ ma nhận làm đệ tử.
Phó Tử Lan tu luyện hành yêu trừ ma có thể nói là rất nổi tiếng thực lực so với đại sư huynh không kém là bao nhiêu. Được nhiều đệ tử trong tông môn ngưỡng mộ.
Nam chủ Phong Vô Từ là đại đệ tử trong tông môn thiên sư trừ ma này và cũng là cháu trai của đại sư phụ người sáng lập ra nơi này. Bản tính của Phong Vô Từ sinh ra đã lãnh đạm không thích cùng nữ đệ tử ở cùng.
Nam nữ chủ quen nhau được phải nói là do sự việc ma vương.
Nam nữ chủ thật ra quen nhau từ kiếp trước nhưng mà người là kẻ diệt yêu người là yêu cho nên cuối cùng cùng nhau tự vẫn.
Nhờ sự việc ma vương nên hai người tình cờ nhớ ra kiếp trước, sau khi đánh bại ma vương thì hai người cùng nhau đi khắp nơi, nơi nào nghe nói có yêu ma phá hoại thì ghé lại trở thành một truyền kỳ.
Hạ Hạ: “...”
Hai người đều tính lãnh đạm vậy thì tối ngày làm hai tảng băng đo xem ai lạnh hơn ai à?
Nguyên chủ là Phong Vô Linh là muội muội ruột của nam chủ cũng như là cháu gái cưng của đại sư phụ. Nguyên chủ nổi tiếng kiêu căng ỷ mình có ca ca là đại sư huynh và được ông cưng muốn làm gì thì làm, mặc dù nam chủ cảnh cáo không ít.
Trong tông môn thì nguyên chủ thực lực thấp còn lười tu luyện lấy giá trị thù hận của mọi người khá nhiều.
Nguyên chủ thích tam sư huynh ôn nhu của mình chính là thiếu niên hôm qua.
Lí do nguyên thân chết chính là do sự việc của hôm qua ma vương xuất thế nhưng mà nhóm thiên sư lại đi nhầm vào lãnh địa khiến cho ma yêu xuất hiện ra ngăn trở.
Những yêu ma đó tấn công những đệ tử khác ốc không mang nổi mình ốc làm sao bảo vệ được nguyên chủ do đó nguyên chủ liền treo.
Hạ Hạ tiếp thu xong cốt truyện cảm thấy có chút khó hiểu.
Trực giác cho cô biết ma vương mà nam nữ chính đối phó cũng xem như boss phản diện của tiểu thuyết này chính là boss nhà cô.
Đối với Hạ Hạ thì boss nhà cô so với nhiệm vụ thì boss vẫn quan trọng hơn mà cô cũng không xem mình là nguyên thân thật cho nên nếu mà nam nữ chủ muốn đối phó với boss nhà cô thì cùng lắm cô và boss sẽ đi tư bôn ẩn náo khỏi thế gian, ân đoạn nghĩa tuyệt với tông môn luôn.
Cô cũng chẳng phải nguyên thân thật không có lo đến tình cảm của việc ân đoạn nghĩ tuyệt.
Sáng hôm sau đoàn thiên sư trở về núi nơi tông môn thiên sư trừ ma đang ở.
Vừa đến nơi thì Hạ Hạ đã thấy một thiếu niên cỡ hai mươi hai tuổi thật ra trong kí ức nguyên thân thì vị ca ca ruột này đã hai mươi bảy rồi nhưng nhìn chỉ mới hai mươi hai, đứng đó áo bào bay bay như cứ như một thần tiên sống trong mắt mấy vị đệ tử khác.
Phong Vô Từ nhìn thấy Hạ Hạ đứng trong đám người bình yên vô sự thì nhíu mày một cái không phải kiểu nhíu mày thất vọng về việc cô bình yên vô sự mà cái nhíu mày này giống kiểu thở dài về việc gì đó sắp xảy ra.
Phong Vô Từ nói: “Xong việc thì về nghỉ ngơi đi, Vô Linh theo ta.”
Đám đệ tử giống như lần đầu tiên thấy đại sư huynh trầm mặt như thế mặc dù lúc nào thì đại sư huynh cũng lãnh đạm nhưng mà lúc này sự trầm mặt này thể hiện cho sự có việc quan trọng thật sự cho nên mấy đệ tử vội vàng tản đi.
Hạ Hạ đi theo Phong Vô Từ, đi được một lúc thì đến phòng đại sư phụ cũng chính là ông nguyên chủ.
Phong Vô Từ gõ cửa hai cái rồi đứng bên ngoài nói: “Ông, Vô Linh trở về!”
Bên trong thật lâu mới có tiếng trả lời, mà kiểu trả lời trong thở dài: “Hai ngươi vào đi!”
Phong Vô Từ mở cửa bước vào, Hạ Hạ theo sát phía sau.
Thái độ của Phong Vô Từ cộng thêm cách trả lời của vị đại sư phụ này cho cô biết có gì đó không bình thường.
Hai người này giống như biết trước cái gì đó mà quyết định bằng cách nguyên chủ có trở về hay không.
Đại sư phụ năm nay cũng chỉ hơn bảy mươi nhìn hai đứa cháu của mình, khi nhìn đến Hạ Hạ bỗng nhiên thở dài nói: “Mệnh trời đúng là khó vi phạm!”
Hạ Hạ nhíu mày một cái.