Hai hôm sau Hạ Hạ mới có dịp nhìn thấy vị nữ chủ có tính lãnh đạm kia.
Cốt truyện quả nhiên không lừa người Phó Tử Lan đúng thật là mỹ nhân băng sương.
Gương mặt liệt y chang nam chủ.
Nói đến vì sao cô gặp được nữ chủ thì là do Phong Vô Từ ngày hôm qua mới gọi cô cùng nhau đi trừ tà.
Đội ngũ này cũng không nhiều người lắm chỉ có năm người. Cô, Phó Tử Lan, Phong Vô Từ, tam sư huynh Diệp Đằng và sư muội Tiêu Tường à còn có người đến nhờ trừ tà phụ trách dẫn đường nữa.
Tà ám này có vẻ khó đối phó cho nên ngay cả đại sư tỷ và đại sư huynh đều đi.
Phó Tử Lan nhìn thấy Hạ Hạ ở trong đội ngũ cũng khá ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của nàng thì khi Phong Vô Linh xuất hiện luôn mang theo một thần sắc ngạo mạn không xem ai ra gì.
Không trách nàng quan sát kĩ như vậy cũng là vì lúc nhỏ khi nhìn thấy những thứ kia nàng thường bị xem là bị điên nên mới bị bỏ rơi.
Khi lưu lạc bên ngoài nàng biết cách thu liễm thần sắc và nhìn sắc mặt người khác cho nên nàng quan sát một người điều đầu tiên chính là xem thần sắc.
Bởi vậy Phong Vô Linh thay đổi mấy người khác có thể không biết chứ không thể qua được mắt nàng.
Nhưng mà xem phản ứng của Phong Vô Từ thì không có ngạc nhiên gì vậy cho nên đáp án chỉ có là Phong Vô Từ vốn đã biết một ngày nào đó Phong Vô Linh sẽ thay đổi thành một người khác.
Nếu giả thiết trên của nàng đúng thì ngoài trừ nàng, Phong Vô Từ ra thì chắc chắn đại sư phụ cũng phát hiện ra chuyện này.
Nếu đại sư phụ cũng biết rồi thì chứng tỏ việc Phong Vô Linh thay đổi có lợi chứ không có hại.
Nếu Hạ Hạ biết Phó Tử Lan có suy nghĩ như vậy thì cô chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái ở trong lòng đồng ý cho việc này.
Boss nhà cô không có gây hại!
Nhưng mà Hạ Hạ không phải thánh hay thần tiên cho nên không có biết.
Địa điểm trừ thứ không sạch sẽ chính là một thôn nhỏ chắc chừng có khoảng mười đến mười lăm căn nhà nhỏ.
Trưởng thôn là ông già cỡ sáu mươi nhưng mà tóc đã trắng hết cầm gậy đi đến nghênh đón năm người.
Vừa vào thôn Hạ Hạ đã tinh ý phát hiện một luồng âm khí rất dày. Phong Vô Từ và Phó Tử Lan cũng cảm thấy hai người đều đồng thời mà nhíu mày.
Hạ Hạ nhìn luồng âm khí rồi nhìn lại cổ tay của mình nơi đó vẫn còn dấu vết bị nắm qua hơn nữa tuy rằng qua hai ngày hơn nhưng mà nó vẫn không có dấu hiệu biến mất.
Thế giới trước cô cố tình cũng cố lại chiếc vòng của mình và Trần Tử Hàn làm cho hai chiếc vòng có sự cộng hưởng với nhau.
Chỉ cần chiếc vòng gắn liền với linh hồn Trần Tử Hàn thì mặc cho thiên đạo như thế nào thì khi đến gần chiếc vòng của cô sẽ sinh ra một sự cộng hưởng.
Đó cũng là lí do mà cô biết thứ năm cổ tay cổ hai ngày trước là boss nhà cô.
Nhìn nhìn một lúc Hạ Hạ vẫn rút ra kết luận.
Thứ tác quái ở nơi này vẫn không có nguồn âm khí nặng bằng boss nhà cô. Bằng chứng chính là màu của âm khí nơi này vẫn không bằng màu trên vết cổ tay cô.
Không hổ là boss nhà cô! Lợi hại!
Phó Tử Lan và Phong Vô Từ hỏi sơ về tình hình của thôn.
Thôn trưởng kể lại rằng mấy trước nơi này mỗi khi mọi người đều đi ngủ thì thỉnh thoảng có người còn thức vẫn nghe được bên ngoài đường có tiếng vật gì đó nhảy loạn bên ngoài.
[Nhiệm vụ ẩn dấu: Điều tra và diệt trừ thứ ở nơi này. Thưởng một năm sống tiếp]
Hạ Hạ đang nghe trưởng thôn kể lại câu chuyện thì Tiểu Hệ Hệ bỗng nhiên xông ra tặng cho một nhiệm vụ ẩn dấu.
Nói đến nhiệm vụ ẩn dấu thì Hạ Hạ chỉ làm qua mới một lần và đây chính là lần thứ hai.
Vốn dĩ cô định sẽ không xen vào nhưng mà vì phần thưởng thôi đành làm vậy.
Hạ Hạ hỏi: “Cụ thể tiếng đó như thế nào?”
Phó Tử Lan và hai người còn lại ngạc nhiên.
Phong Vô Từ thì bình tĩnh hơn nhiều, dù gì cũng là người đã biết chuyện gì xảy ra.
Trưởng thôn nói: “Ta cũng không phải người nghe thấy nhưng mà những người nghe thấy phàn nàn rằng tiếng đó giống như chiếc bình rơi xuống đất mà không vỡ vậy.”
Hạ Hạ “ồ” một tiếng sau đó bảo trưởng thôn tiếp tục kể.
Tiếng động đó phát ra được hai ngày thì đến ngày thứ ba lại phát ra tiếng người phụ nữ la hét thảm thiết.
Lần này thì mọi người đều nghe được, trưởng thôn cho năm thanh niên trai tráng đi tìm nguồn gốc của tiếng kiêu đến tận hôm sau vẫn không thấy người nào trở về.
Điều này bắt đầu chẳng lành, trưởng thôn bất an liền cho người đi tìm đến đại sư phụ.
Đi đường mất nửa ngày trời, buổi tối lại không thích hợp để đi đường cho nên hôm sau mới bắt đầu đi đến thôn này.
Trong hôm đó thì tiếng người phụ nữ đó vẫn kêu không ngừng làm hại người trong thôn không ai dám thổi đèn để ngủ.
Hạ Hạ trong lòng nở nụ cười.
Chuyện này ngày càng thú vị!
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn mừng 5-8 tác giả sẽ bão chương thêm một đợt nữa cho nên mấy ngày tiếp theo sẽ không có chương mới. Mọi người ráng chờ nha, hai ngày nữa thôi.