Phong Vô Từ nghe vậy cũng nhíu mày nhìn Hạ Hạ được một lúc, y bắt lấy cánh tay đang quấn vải của Hạ Hạ.
Hạ Hạ ngạc nhiên.
Đây chính cánh tay có vết hằng màu đen để lại sau khi lần đầu cô gặp boss nhà cô. Để tránh trong lúc vận động ống tay áo tuột xuống lộ ra nên cô đã lấy vải quấn nó lại.
Phong Vô Từ nói: “Có lẽ là do thứ này.” Nói xong y cũng thở dài một cái.
Phó Tử Lan không hiểu: “Trên tay Phong sư muội có gì sao?”
Phong Vô Từ lắc đầu nói: “Chuyện này là chuyện của bọn ta, sư muội không cần để ý.”
Hạ Hạ rút tay mình lại, cô dùng tay còn lại xoa lên cổ tay này của chính mình.
Là do thứ này nên cô mới không hôn mê, một vết hằng có tác dụng như vậy sao?
Hạ Hạ nghĩ một chút vẫn nhảy cửa sổ nhảy đi.
Nhanh đến mức Phong Vô Từ và Phó Tử Lan không kịp phản ứng, Phong Vô Từ vừa định chạy đi thì bỗng nhiên như bị thứ gì đó cản lại.
Phó Tử Lan giơ tay lên chạm đến không khí thì cũng bị một thứ gì đó cản lại.
Thứ đó dấu như không cho nàng và Phong Vô Từ rời khỏi căn phòng này.
Phó Tử Lan nói: “Đây là do Phong sư muội làm.”
Phong Vô Từ một đấm, đấm thẳng lên vách cửa.
Bây giờ Hạ Hạ đang chạy trong trong rừng, tiếng hét càng đến gần thì càng lớn.
Hạ Hạ nhíu mày điểm hai nguyệt phong bế thính giác mình lại.
Dựa theo thị giác nhìn thấy âm khí ngày càng dày thì cô biết chính mình đi đúng đường.
Ở phía bên trái của cô bỗng nhiên có bóng đen lao ra một cách nhanh chống.
Hạ Hạ ngã ngửa về sau lộn nhào hai vòng tránh né bóng đen đó.
Tay trái cô nhanh chống lấy thanh kiếm gỗ đào nhắm thẳng bóng đen đó mà chém nó thành hai nữa.
Bóng đen đó thét lên một tiếng chói tai nhưng Hạ Hạ không nghe được chỉ thấy nó âm thầm lẩn đi.
“Hi hi ha ha một tiểu cô nương da trắng xinh xinh hi hi ha ha.”
Câu này Hạ Hạ hoàn toàn không nghe được nhưng mà cô theo cảm nhận của mình nhìn thẳng về một cây cổ thụ có cành rất lớn, rễ lại mọc lan khắp nơi dưới đất.
Cành cây cổ thủ này treo hơn năm cái xác chổng ngược đầu xuống chân bị cột treo lên. Mặt của những cái xác này trắng bệch hai mắt hiện đầy sự hoảng sợ giống như trước khi chết bọn họ đã gặp cái gì đó rất đáng sợ.
Hạ Hạ: “...”
Biến thái! Sở thích kỳ dị thích treo người!
Một bóng hồng y xuất hiện là một nữ tử. Tóc nàng ta dài đen nhánh như mà khuôn mặt lại trắng còn hơn những cái xác này.
Nàng ta cả người đều treo trên cành cây đang ngửa đầu ngược lại nhìn chằm chằm Hạ Hạ.
Hạ Hạ: “...”
Đừng có nhìn ta, cô có sở thích quái dị quá chúng ta không thân cũng không quen. Đừng có nhìn!
“Lâu rồi mới có một tiểu cô nương da trắng xinh xinh đến nha.”
Môi đỏ của nữ tử này nhấp nhấp mở mở.
Hạ Hạ đang phong bế thính giác không hề nghe nàng ta nói thứ gì.
Cô biết thứ này.
Trong kí ức của nguyên chủ thì thứ ma mà có âm khí đậm có thể khiến một số linh hồn, oán linh khác thì một là quỷ vương, hai là lệ quỷ.
Con này chính là lệ quỷ!. Ngôn Tình Sủng
Tuy nhiên lệ quỷ này không phải vừa chết đã thành mà nàng sau khi ăn thêm nhiều linh hồn khác mới trở thành như vậy.
Lệ quỷ không phải lúc nào cũng có bộ dáng xinh đẹp mà có một số con tình trạng chết quá thê thảm cho nên tình trạng thành quỷ của nó cũng rất ghê.
Cô thấy rõ trên cổ của lệ quỷ áo đỏ này có vết của dây thừng, một là do tự tử, hai là bị người khác dùng dây thừng siết đến chết.
Trường hợp thứ hai có độ chính xác cao hơn. Thông thường tự tử cũng sẽ không có trở thành lệ quỷ cùng lắm chỉ là quỷ treo cổ thôi.
Hạ Hạ tạm thời giải nguyệt phong bế thính giác cô nói: “Cô nương, nếu đã chết vì sao không đi đầu thai mà lại ở đây làm loạn vậy?”
Hạ Hạ trong lòng khen chính mình.
Lời này cô thấy trong phim đạo sĩ hay nói nên cũng dùng luôn. Đậm chất thánh nữ.
Lệ quỷ nghe vậy thần sắc hung dữ lên, cuồng phong nổi lên làm cho Hạ Hạ ảo tưởng mình cũng bị gió thổi bay.
Lệ quỷ nói: “Nếu như không phải vị những tên vô sỉ đó ta tại sai lại chết? Cẩu tặc, nam nhân trên đời không có ai tốt cả. Bọn chúng nên chết hết mới phải.”
Hạ Hạ: Ặc, nỗi thù hận đàn ông hơi sâu à!
Trong lòng như thế nào nhưng mà ngoài mặc Hạ Hạ vẫn giữ bình tĩnh nói: “Lệ quỷ tỷ tỷ à, nếu những tên đó có lỗi với tỷ thì tỷ cũng không nên đem tính mạng của những người không liên quan vào chứ.”
Lệ quỷ nghe vậy càng gào thét hơn: “Bọn chúng không nghe tiếng kêu cứu của ta thì hằng đêm ta sẽ cho bọn chúng nghe đến khi bọn chúng chết mới thôi.”
Hạ Hạ: “...”
Ơ vô lí nhỉ, cô kêu cứu thì người khác bắt buộc phải nghe được à?
Cô ở sâu trong rừng người ta ở tận ngoài rừng nghe được à?
Không lẽ cô kêu cứu y chang như vậy à? Lúc cô sống tôi thách cô kêu được như vậy đó!