Hạ Hạ nghe vậy thử hỏi: “Có thể cho em biết không?”
Lý Tử Dạ gật đầu nói: “Có thể. Chỉ suy nghĩ lần sau chúng ta không đi xe nữa mà cùng đi bộ về.”
Lý Tử Dạ được Hạ Hạ hỏi câu nào thì cũng trả lời câu đó theo đúng ý nghĩ ban đầu của hắn mà không có suy nghĩ đến việc chính bản thân hắn muốn cả hai chỉ ở mối quan hệ bạn bè. Thường bạn bè cũng có thể cùng nhau về nhưng không bạn bè khác giới nào thân mật đến mức độ của hai người những cử chỉ nhỏ của đối phương thì mình cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Hạ Hạ nghe vậy cười nói: “Nếu như vậy rất tốn thời gian, chẳng phải mấy vụ điều tra tội phạm không được phí thời gian sao?”
Lý Tử Dạ lắc đầu: “Cảnh sát thì như vậy còn pháp y thì không phải.”
Hạ Hạ còn chưa kịp trêu ghẹo Lý Tử Dạ tiếp thì tiếng của Hữu Phi đã ngăn cô lại.
Anh nói: “Hai người đừng có mà trò chuyện không gian riêng như thế chúng tôi còn ở đây đấy. Tới nơi rồi xuống xe đi.”
Hạ Hạ và Lý Tử Dạ không biết là do hai người đều cảm thấy mình và đối phương nói chuyện như vậy là bình thường hay là ngầm thừa nhận rằng quên đi sự hiện diện của Hữu Phi và Mạc Tiểu Đinh hay sao mà cả hai đều mặt không đổi sắc bước xuống xe.
Mạc Tiểu Đinh cũng xuống xe nhưng mà nàng lại thức thời đứng ở phía sau nhìn về Hạ Hạ và Lý Tử Dạ không có chen ngang vào hai người.
Hạ Hạ vừa bước vào cục được hai bước nhìn thấy Lý Tử Dạ bỗng nhiên đứng lại, cô khó hiểu hỏi: “Anh dừng làm gì?”
Lý Tử Dạ nói: “Em vào trước đi, tôi đi lấy một số thứ.”
Nói xong hắn lại đi sang một phòng khác, Hạ Hạ không biết boss nhà cô muốn làm gì nhưng mà cô cũng không phải dạng người thích chen quá nhiều việc vào việc riêng tư của bạn trai mình nên theo lời của Lý Tử Dạ bước đến phòng thẩm vấn mà lúc trước cô đã cho thông tin về hai nạn nhân cho Hữu Phi và Lý Tử Dạ.
Hạ Hạ không biết khi mà Lý Tử Dạ vào căn phòng khác rồi thì hắn liền dựa lưng vào cửa lấy một quyển sổ nhỏ như sổ nhật kí cầm tay nhỏ ở hiện đại ra.
“Cô ấy nói tuy không thích dạy tiểu học vì dạy học sinh còn nhỏ rất cực nhưng cô ấy lại thích trẻ con vì chúng trong rất ngây thơ.”
“Cô ấy nói cô ấy không thích ăn cà tím cũng như rau thơm. Hình như cô ấy rất kén ăn.”
Bên trong nhật kí là toàn là những điều liên quan đến Hạ Hạ mà Lý Tử Dạ ghi lại để không quên những việc liên quan đến cô.
Hắn tuy hay quên do vụ nổ đó nhưng mà không có nghĩa hắn lại muốn quên đi những việc mà hắn biết về cô.
Dù có quên thì hắn cũng sẽ nhớ lạikí thêm một lần.
Lý Tử Dạ nghiêm túc cầm bút viết lên quyển sổ một dòng chữ nữa.
“Cô ấy không thích đi xe vì nó quá sốc nảy.”
Viết xong thì hắn bỏ quyển sổ vào túi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đến phòng thẩm vấn.
Khi Hạ Hạ đã bước vào phòng rồi mà Mạc Tiểu Đinh vẫn còn đứng ngơ ngẩng ở của cục.
Nàng là đang tự hỏi có phải rằng mình sắp mất chị rồi đúng không!
Nếu mà chồng của chị nàng là anh pháp y Lý Tử Dạ này, thì Mạc Tiểu Đinh cảm thấy điều này rất có khả năng.
Dù gì đối với người khác giới chị nàng thường không có tiếp xúc nhiều, người theo đuổi chị nàng không ít nhưng mà không hiểu vì sao theo đuổi hai ngày hoặc chưa tới hai ngày thì người đó bỗng nhiên từ bỏ ý định không có theo đuổi chị nàng nữa và cũng giống như mất tích vậy không còn thấy xuất hiện.
Anh pháp y Lý Tử Dạ lại hoàn toàn khác có thể đưa chị nàng về, cùng chị nàng trò chuyện, có thể đón chị nàng đi, hơn nữa những điều này không phải nàng nhìn thấy một hai lần mà là rất nhiều lần.
“Nhóc con, mau đi vào đi chị nhóc cùng bạn anh đều đi hết rồi kìa.”
Suy nghĩ của mình bỗng nhiên bị gián đoạn, Mạc Tiểu Đinh căm giận liếc nhìn Hữu Phi: “Chú im đi.”
Hữu Phi sau bao nhiêu lần được gọi là chú cũng không phản ứng như lần đầu nữa, anh bình thản nói: “Đi mau đi, nếu không bị lạc bây giờ.”
Hữu Phi nhấc chân đi vào, Mạc Tiểu Đinh đi theo sát phía sau anh.