“Nếu muốn bắt tao, thì cũng không dễ đâu. Tao còn muốn có người theo tao chết cùng.”
Sau một tháng nữa cục cảnh sát rốt cuộc cũng tìm được tên 444 đó trước khi hắn định cho thêm một vụ nổ nữa xảy ra.
Tên 444 này bây giờ là một người đàn ông đã trung niên, tóc cũng đã có chỗ bạc trắng rồi nhưng xem ra sức của hắn cũng chẳng phải yếu lắm. Trên mặt hắn có một vết sẹo kéo dài từ trên mí mắt xuống gần tới miệng. Có lẽ là bị khi còn trẻ, bên má phải của hắn còn có một vết bỏng.
Hắn bây giờ đang khống chế con tin, dao còn đặt hẳn ngay cổ con tin chỉ cần cảnh sát bước đến một bước thì hắn có thể lập tức ra tay.
Theo như cách nói của hắn thì chỉ cần kéo theo một người thì xem như hắn cũng mãn nguyện mà chết.
Vẻ mặt của Lý Tử Dạ càng ngày càng đen xuống, bây giờ trong lòng hắn hận không thể nhanh chống bay vọt đến một tay giết chết kẻ trước mặt này. Không chỉ vì gã là người cướp đi sinh mạng của cha mẹ hắn mà bây giờ người hắn đang yêu thương cũng đang làm con tin trong tay gã.
Tay của Lý Tử Dạ nắm chặt thành nắm đấm, phía sau cùng của chỗ cảnh sát đứng Hữu Phi không ngừng cản Mạc Tiểu Đinh muốn xong đến chỗ đó.
Anh vội nói: “Em bình tĩnh một chút.”
Mạc Tiểu Đinh đôi mắt đỏ hoe vùng vẫy khỏi Hữu Phi, nàng nói: “Anh làm sao biết cảm giác của tôi, chị tôi đang bị bắt đó!”
Hữu Phi nói: “Nhưng bây giờ em có ra thì chẳng làm thay đổi được tình hình đâu. Cảnh sát chắc chắn sẽ có cách.”
Mạc Tiểu Đinh còn muốn nói cái gì đó nhưng mà bỗng nhiên cảnh sát vốn đang đứng yên lập tức chạy hết về phía trước.
Quay lại một chút.
Hạ Hạ mặc dù bị dao kề tại cổ sắc mặt một chút cũng chẳng thay đổi. Cô yên lặng nghe tên 444 này nói xong lời thoại của mình như cô đang đặc ân cho gã nói những lời cuối cùng của cuộc đời mình.
Hạ Hạ chẳng nói chẳng rằng bỗng nhiên nắm lấy cổ tay đang cầm con dao kề cổ mình của gã 444.
Bỗng nhiên bị bắt cổ tay gã 444 này tưởng Hạ Hạ phản khán, trong lòng gã sát tâm càng lớn bực bội muốn ra tay kết liễu luôn Hạ Hạ.
Dù gì thì cũng chết, thà rằng còn kéo theo con gái lớn của kẻ phản bội gã, gã cũng cảm thấy rất vui sướng.
Nhưng mà người con gái chân tay trong có vẻ yếu ớt này kỳ thật sức lực cũng chẳng nhỏ, gã đã dùng gần hết sức mình để dùng dao kết liễu con nhỏ này mà một chút cũng không di chuyển được ngược lại cổ tay của gã bị nắm đến phát đau.
Hạ Hạ dùng thêm sức nắm chặt cổ tay gã 444 vặn ngược về sau, gã chịu không nổi đau đớn kêu lên một tiếng vội thả con dao xuống.
Con dao còn chưa chạm đất thì Hạ Hạ đã nhanh chân đạp vào đầu gối của gã hai cú làm cho chân gã như bị gãy đi không còn sức lực nào để đứng. Gã quỳ xuống, Hạ Hạ lập tức khóa tay gã ra phía sau.
Tất cả các động tác này đều nhanh chống không một chút dư thừa, trong quá trình đó sắc mặt của Hạ Hạ một chút cũng chẳng thay đổi.
Cảnh sát thấy con tin cũng tự giải thoát cho mình được không những thế còn chế trụ luôn cả kẻ đang khống chế mình nhất thời có chút hoang mang nhưng cũng rất nhanh chống phản ứng lại vội vàng chạy đến bắt lên gã 444 kia.
Lý Tử Dạ không quan tâm đến tên 444 đó ra sao mà vội vàng chạy đến Hạ Hạ ôm lấy cô vào lòng mình. Bả vai hắn run lên như đang rất sợ hãi vậy.
Lý Tử Dạ đúng thật là đang rất sợ, sợ chỉ cần hắn buông tay thì người trước mặt hắn sẽ không còn nữa.
Hạ Hạ nở nụ cười nhẹ, đôi mắt có một chút gợn sóng nho nhỏ có lẽ đây là nụ cười mang theo tâm tình thật sự nhất của cô. Hạ Hạ không phải chưa bao giờ cười nhưng mà kể từ khi cô cùng hệ thống xuyên vào thế giới đầu tiên cũng có thể là trước đó nữa trên gương mặt Hạ Hạ không bao giờ mang nụ cười thật và đúng tâm trạng cô cả.
Nói đúng hơn chỉ cần Hạ Hạ ở bên cạnh người mà cô thương thì đó là lúc cô có những biểu cảm chân thật tuy rằng rất nhỏ, rất khó phát hiện.
Tựa như bây giờ, Hạ Hạ đang nở nụ cười nhẹ nhàng mang theo cảm xúc thật lòng vỗ lưng Lý Tử Dạ.
“Không phải em không sao rồi sao, đừng sợ.”
Hai người ôm nhau mặc kệ ánh mắt từ những người khác, họ không hề quan tâm đến nó giống như trên thế giới này trong mắt họ chỉ có đối phương ngoài ra chẳng còn ai cả.
Mạc Tiểu Đinh đứng một bên với Hữu Phi, đôi mắt nàng ngấn lệ nói: “Có lẽ anh rể cũng rất sợ đi.”
Nàng cảm nhận được, nỗi sợ của Lý Tử Dạ còn hơn cả nàng.
Hữu Phi gật đầu nói: “Cũng dễ hiểu thôi.”
Một kẻ từng có hạnh phúc rồi bỗng nhiên mất đi, khi hắn tìm lại được hạnh phúc lần nữa đương nhiên sẽ sợ lại mất đi. Nỗi sợ ấy đương nhiên rất sâu và vô cùng đáng sợ.