Lục Ngạn cũng phát hiện ra Hạ Hạ đơn thuần chỉ muốn nhốt hắn chứ không hề có ý định giết hắn hay đem hắn cho tổ chức purified.
Hắn cũng không hiểu hành động của cô rốt cuộc là đang làm gì nhưng mà nếu hỏi cô thì cô cũng chỉ cho hắn một đáp án.
“Thích anh nên nhốt anh như vậy đó, còn gì muốn hỏi nữa không?”
Lục Ngạn cạn lời.
Hắn đương nhiên chẳng tin trên đời này thật sự có cái gọi là nhất kiến chung tình.
(Anh không tin, nhưng em thì cực thích á)
Dù gì thì cô cũng là một purified còn hắn lại là một vampire, hai thân phận vốn cách biệt như thế làm gì có chuyện nhất kiến chung tình ở đây cũng chưa chắc có kiếp trước kiếp này. Hắn không tin chuyện này lại xảy ra trên cuộc đời của hắn.
Đang suy nghĩ vu vơ thì Hạ Hạ từ trong phòng bước ra thấy Lục Ngạn đang đứng đơ người ở đó cô hỏi: “Anh đang làm gì ở đó vậy?”
Lục Ngạn nhíu nhẹ mày một cái trả lời: “Không có gì, chỉ đứng như thế thôi.”
Hắn nhìn Hạ Hạ đi đến chỗ móc treo lấy áo khoác đen ngoài, lần đầu gặp cô hắn cũng thấy cô mặc chiếc áo ngoài đó. Thậm chí hắn còn thấy phương thức Hạ Hạ lấy thanh kiếm bạc của cô ra.
Lục Ngạn hỏi: “Cô không sợ tôi biết chỗ giấu vũ khí của cô rồi đem nó giấu đi à?”
Hạ Hạ cười nhếch môi một cái trả lời: “Dù gì thì cũng cần có tính hiệu ánh lam từ tay tôi mới mở được, cho dù anh biết chỗ cất nó thì cũng chẳng thể phá hay giấu nó đi đâu.”
Lục Ngạn hừ một tiếng không thèm để ý đến cô nữa, rõ ràng nói thích hắn nhưng lần nào hành động của cô có chỗ nào thể hiện thích hắn đâu, toàn là chặn họng hắn thì có.
Hạ Hạ nói: “Tôi đi làm nhiệm vụ, sẽ không nhanh đâu. Ở nhà ngoan nhé.”
Nói xong cô liền mở cửa ra ngoài để lại Lục Ngạn bên trong tự giận dỗi một mình.
Khẩu khí của cô chẳng khác nào hắn là một cô vợ nhỏ ở nhà trông nhà còn cô thì đi kiếm tiền cho gia đình vậy.
Cái khỉ chứ gia đình, nếu mà hắn có cùng cô chung sống thì... Thì hắn...
Lục Ngạn cẩn thận ngẫm nghĩ lại hình ảnh mình cùng Hạ Hạ chung sống chung một gia đình, cùng ngủ chung một giường mỗi lần mở mắt đều thấy đối phương đầu tiên. Không hiểu sao hình ảnh hắn tự tưởng tượng ra này có chút hài hòa dễ chịu.
Giống như nếu như sống chung một nhà thì dù có ở không trong nhà nhưng nếu đó là ý muốn của cô thì hắn cũng nguyện đồng ý.
Lục Ngạn bị suy nghĩ của mình dọa sợ rồi.
Hắn cùng người nhốt hắn cũng nhau sinh sống, đây là cảnh ám ảnh gì vậy?!
...
Còn về phần của Hạ Hạ, thì cô cũng vừa nhận một nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ lần này không khó để hoàn thành cho lắm, chỉ đơn giản là giải quyết vài còn monster đang cố ý gây phá hoại ngay đường chuyến tàu điện ngầm thôi.
Đối với Hạ Hạ thì mấy con monster không cần làm gì nhiều, một chiêu thì sẽ hoàn toàn đánh bại rồi nhưng cô không ngờ được đến nơi thì số nhân loại đang ở trong tàu điện ngầm lại khá nhiều như thế.
Vì bên ngoài là monsters nên họ không dám ra khỏi tàu mặc dù đã đến trạm, vé trạm thì đã ghi sẵn địa điểm đến nên họ cũng chẳng được đi thêm một chút nào nếu muốn đi thêm phải mua vé mà muốn mua vé thì phải xuống tàu.
Không chỉ riêng nhân loại trong xe mà những con monsters như những rể cây kia đã quấn chặt lấy bánh xe tàu không cho tàu điện ngầm chạy.
Hạ Hạ nhanh tay vun kiếm, mấy con monsters đang ở trên nóc tàu điện có ý định phá từ trên xông vào đều bị tan biến sạch. Bây giờ trời đã tối như vậy rồi hôm nay không biết ngày gì mà nhiều người như thế còn chưa về nhà bảo sao không thu hút nhiều monsters.
Hạ Hạ vốn nghĩ rằng chỉ có mình cô tiêu diệt mấy bọn này không ngờ bỗng dưng một purified khác không biết từ đâu xuất hiện diệt bọn monsters với cô.
Hạ Hạ nhìn hắn nói: “Nhiệm vụ này của tôi, anh đang cố tình cướp nhiệm vụ tiền của tôi đó.”
Purified đến là nam nhân, hai chân và tay hắn đều được cấy ghép từ máy móc nên việc bàn chân hắn biến thành một đồ trượt patin cùng tay bỗng dưng biến thành dao làm bằng bạc nhỏ điều có thể lí giải được.
Purified nam này thu lại những thứ kia, máy móc biến lại thành màu da người nhìn hắn chẳng khác con người là bao nhiêu. Hắn nói: “Thương Khinh cô nói vậy không đúng rồi. Tôi chẳng qua thấy chỗ này không thích hợp nên vội chạy đến thôi. Xem ra vẫn thua cô hơn nữa là người dư thừa. Người có giá trị vũ lực đứng đầu bảng xếp hạng của tổ chức như cô chẳng lẽ không đánh lại bọn này.”
Hạ Hạ khinh thường nói: “Anh biết như thế là tốt.“. Ngôn Tình Tổng Tài
Bỗng nhiên đoàn người đang đi ra khỏi tàu điện một cách bình thường thì có một tiếng hét của người phụ nữ vang lên.
“Hắn ta là vampire!!!”
Hạ Hạ cùng vị đồng nghiệp purified nhìn lại hướng tiếng hét thì cũng phát hiện ra một thiếu niên có mái tóc đen cùng đôi mắt đang đỏ, màu mắt đặc trưng của vampire.