Tiếng hét của phu nhân Vera đột ngột lớn hơn vì sự xâm nhập của Hắc Linh, khuôn mặt bà ta lộ rõ đau đớn với cánh tay đang dần teo lại một cách kỳ lạ.
Trước tình hình đó, Claude nhanh chóng lấy ra một cuộn giấy có chứa hình vẽ ma trận, hay còn được gọi là Scroll. Sau khi truyền mana vào Scroll, những dòng chữ cổ bao trùm lấy thân thể phu nhân Vera, tuy hiện tượng kỳ lạ kia đã dừng lại nhưng cánh tay phải của bà ta đã khô khốc như cành cây.
Chỉ có Flix, người đứng gần Thập Nhất nhất, nghe thấy rất rõ lời thì thầm của cô:
“Sau cánh tay là cái miệng kia.”
Ngay lập tức, cổ họng phu nhân Vera bắt đầu tuôn trào máu tươi, bà ta vẫn há miệng kêu gào nhưng không có âm thanh nào được phát ra.
“Cha… mau cứu mẹ.”
Chứng kiến dáng vẻ bất lực của Flora, Dylan và Leigh đồng thời buông phu nhân Vera, rút kiếm tiến về phía Flix.
“Keng…” Cả hai đường kiếm đều bị thanh kiếm trong tay Thập Nhất chặn lại.
“Esther, mau tránh sang một bên! Chỉ có giết chết tên hiệp sĩ này thì hắn mới không thể tiếp tục làm hại phu nhân, nếu cô còn bao che cho hắn nghĩa là đồng lõa.”
“Không phải đồng lõa, là đồng cam cộng khổ, chúng tôi tuy hai mà một, ngài đánh thắng được tôi rồi hẵng nói chuyện giết chóc.”
Thập Nhất: Thời điểm sắp đổ máu cũng không quên phát cơm chó.
Năng lượng mana từ thanh kiếm có vẻ kém hơn hẳn so với mana tự nhiên, thêm vào đó bởi vì thân phận nam chính nên sức cản đè ép lên Thập Nhất khá lớn. Dù vậy Thập Nhất vẫn không có chút nao núng, Hắc Linh của cô bây giờ không cần sợ hào quang gì đó nữa.
Dòng khí đen được vận động bao quanh thân kiếm, thế trận dần nghiêng về Thập Nhất trong sự kinh ngạc của hai tên nam chính.
Đường kiếm xanh nhạt lóe lên, nhắm thẳng vào yết hầu đối phương.
[Điên rồ! Cô định kéo sự chú ý của đám người “Thiên Đạo” đấy à? Mau dừng tay!] - Đại Thần đang theo dõi từ một không gian khác hoảng hốt hô lớn.
Nhát kiếm sượt ngang, trên cổ Dylan và Leigh đồng thời hiện lên một vết cắt đỏ tươi. . Truyện Võng Du
[Yên tâm, ta cũng chưa muốn bị bắt sớm vậy đâu.]
Thập Nhất tra kiếm vào vỏ, nhìn hai tên đàn ông đang đứng như trời trồng, giọng điệu mỉa mai cất lên:
“Thánh kỵ sĩ không lợi hại như ta nghĩ lắm.”
Dylan và Leigh đồng loạt chạm tay lên cổ, đôi mắt mở lớn, chỉ cần vết thương sâu hơn một chút, có lẽ bọn họ đều đã chết rồi. Lần đầu có cảm giác cận kề cái chết khiến cả hai vẫn chưa thể hoàn hồn.
Đến lúc này Claude mới xuất hiện xen vào cùng một tấm Scroll, những dòng chữ cổ trói lấy Thập Nhất và Flix.
“Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, tạm thời ta sẽ giam giữ hai người lại.”
Claude vừa thông báo xong, thân ảnh Thập Nhất và Flix liền biến mất không tung tích. Bọn họ vừa đi thì một người mới xuất hiện trong phòng, người đàn ông với đôi mắt tím và áo choàng đen che hết thân hình.
“Ngài Claude, là ngài gọi tôi đến đây?”
“Phải. Đã có chút chuyện xảy ra. Trước hết ta cần đại pháp sư xem qua cho phu nhân Vera.”
…
Trong khi đó, hai người biến mất là Thập Nhất và Flix đã bị dịch chuyển đến nhà giam của gia tộc Amber.
Ở trong phòng giam được canh giữ nghiêm ngặt, Thập Nhất ngồi xuống chiếc giường duy nhất, tự cảm thán:
“Cũng kéo dài thời gian được kha khá đấy. Có lẽ đủ để Ria hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Kéo dài thời gian? Flix hơi ngẩn ra vì câu nói ấy, nghĩ tới những hành động của cô đều chỉ vì kéo dài thời gian, ánh sáng trong đôi mắt lặng lẽ tối xuống.
“Ria là người nhanh nhẹn, chắc chắn sẽ không làm hỏng chuyện của tiểu thư đâu.”
“Không phải Ria, Flix, anh mới là người khiến tôi phải lo lắng.”
“Tôi đã làm gì sai khiến tiểu thư tức giận đến vậy?”
Thập Nhất đang rất muốn nổi giận, còn thái độ của đối phương lại quá đỗi bình tĩnh.
“Anh không biết mình đã làm gì sai mà lại biết tôi đang tức giận sao?”
Ngón tay của Flix bỗng vươn tới chạm vào ấn đường giữa hai lông mày trên khuôn mặt cô.
“Mỗi khi không vừa lòng, chỗ này của tiểu thư đều nhăn lại, dù rất nhỏ thôi nhưng mắt tôi vẫn nhận ra được.”
“Chỉ mới tiếp xúc không lâu mà anh hiểu tôi quá nhỉ?” Thập Nhất nắm lấy cánh tay Flix đang định thu về: “Điều đấy chứng tỏ anh quan sát tôi rất nhiều đúng không?”
“Quan sát và cố gắng thấu hiểu tiểu thư là nhiệm vụ của tôi.”
Nhiệm vụ, vẫn là cái thứ nhiệm vụ chết tiệt đó.
“Soạt…”
Flix bị Thập Nhất kéo đến ngồi lên đùi cô, trên vòng eo hắn xuất hiện thêm một cánh tay.
“Vậy anh có thấu hiểu được bây giờ tôi muốn làm gì không?”
Flix không hề tỏ ra bất ngờ vì hành động thân mật vượt mức chủ tớ này, hắn bình tĩnh đáp lại:
“Phục vụ tiểu thư là nghĩa vụ của tôi.”
Vừa nói Flix vừa đưa tay lên cởi khuy áo.
Hành vi hiến dâng của hắn lại khiến Thập Nhất không thể vui nổi trong tình huống hiện tại. Cô bất lực lên tiếng:
“Có muốn thì thân thể này cũng chưa làm lễ trưởng thành đâu.”
Flix ngay lập tức cứng đờ như khúc gỗ, nét bối rối thoáng qua trên khuôn mặt hắn.
“Đừng hiểu nhầm, ý của tôi là-”
Không đợi Thập Nhất nói hết câu Flix đã vội vàng đứng dậy, dù hắn cố tỏ ra bình tĩnh thì đôi tai đỏ ửng cũng đã bán đứng hắn.
“Không thể bảo vệ được tiểu thư rồi bây giờ còn tự ý chủ trương, tất cả đều là lỗi lớn của Flix, xin người trách phạt.”
“Anh đúng là cần bị trách phạt nhưng không phải vì chuyện đó. Flix, tôi đã nói anh từ nay không được tiến lên phía trước khi chưa có lệnh của tôi, anh nghe không hiểu sao?”
“Người không hiểu rõ có khi lại là tiểu thư.” Khuôn mặt Flix không biểu lộ cảm xúc, chỉ có ánh mắt kiên định vô cùng: “Bảo vệ tiểu thư không chỉ là nhiệm vụ mà còn là cách để tôi tồn tại.”
Ngọn lửa đã dịu xuống của Thập Nhất lần nữa bùng lên, không phải vì tức giận mà là sự thương xót lẫn tự trách, cô đã tiếp cận hắn quá vội vàng rồi.
Vị thế của hiệp sĩ nơi đây đã khiến Flix không bao giờ dám xem cô là một đối tượng yêu đương.
Ở thế giới này, đại pháp sư hay thánh kỵ sĩ là những người có nguồn mana tự nhiên, là sức mạnh chủ chốt của đế quốc Rona, trong khi đó, hiệp sĩ lại chỉ như những quân tốt thí mạng. Nhờ số lượng đông đảo nên họ vẫn có tầm quan trọng đặc biệt trong chiến đấu, tuy nhiên, điều đó lại chỉ diễn ra tại thời chiến.
Đế quốc Rona nay đã hòa bình hơn trăm năm, với thành tựu phát triển ma thuật, số lượng ma thú giảm mạnh nhờ các cuộc trinh sát hàng năm của thánh kỵ sĩ. Trong tình hình ấy, rất nhiều hiệp sĩ bị quý tộc vứt bỏ quay về làm nông, hoặc là trở thành trò tiêu khiển cho chủ nhân.
Mặc dù ở các gia tộc lớn như Amber, hiệp sĩ vẫn được bồi dưỡng như lực lượng quân đội thì vẫn có rất nhiều hạn chế. Để Flix phải làm ra hành động kia, có lẽ hắn đã trải qua kha khá chuyện.
Đó cũng là nguyên nhân khiến Flix nguyên gốc dễ dàng cảm nắng Flora, con người đại diện cho sự lương thiện và công bằng trong thế giới đầy rẫy bất công này.
Nghĩ đến đây, Thập Nhất đột nhiên nghiêm mặt:
“Được rồi, cứ việc bảo vệ tôi như anh muốn đi, Flix, nhưng anh phải nhớ kỹ tôi là chủ nhân duy nhất của anh, không phải gia tộc Amber. Anh không được nghe mệnh lệnh, không được bảo vệ bất kỳ ai ngoài tôi.” Thập Nhất quả quyết, cô không muốn tương lai xuất hiện tình huống tay ba đâu.
“Tiểu thư… nhưng người trả lương cho tôi là gia chủ Amber.”
“Từ nay tôi trả lương cho anh.”
“Người có tiền sao?”
Âm thanh rơi rụng vang lên trong im ắng. Hình như có ai đó vừa mới đánh rơi danh dự.
Thập - tiểu thư vô dụng, kẻ ăn bám nhà Amber - Nhất: không nhắc đến tiền bạc, tình cảm đôi ta vẫn sẽ tốt đẹp.
Trong tình huống ngượng ngùng này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
“Thưa tiểu thư, chúng tôi đến để đưa Flix đi.”
Không thể nhốt chung một vị tiểu thư đang độc thân cùng nam nhân khác nên bọn họ phải đưa Flix sang phòng giam khác.
Trước khi Flix bị đem đi, Thập Nhất kéo tay hắn, đeo lên chiếc nhẫn gỗ quen thuộc cùng lời dặn dò:
“Tôi sẽ sớm tới đón anh.”
Rời khỏi phòng giam, Flix chăm chú quan sát chiếc nhẫn trên ngón tay, bông hoa bỉ ngạn màu đỏ hiện lên trong đôi mắt.
Sau một hồi ngắm nghía, hắn bỗng tháo chiếc nhẫn ra, cất vào trong áo.
Flix được hai người hiệp sĩ hộ tống đến một gian phòng, nhưng không phải phòng giam nào đó mà lại là phòng làm việc của Claude.
“Ta đang chờ ngươi đó, Flix.”