Ông nói gà, bà nói vịt chính là từ ngữ miêu tả rõ nhất trường hợp này.
Cho rằng đối phương đang bối rối vì đề nghị đột ngột của mình nên Thập Nhất đã tạm trở về. Cô còn chưa có cơ hội để nhận ra sự hiểu lầm của Flix thì hôm sau hắn đã biến mất, chỉ để lại chiếc nhẫn nằm lẻ loi trên giường.
Thập Nhất chạy đến tìm gặp Claude và nhận được tin tức Flix đã rời đi cùng nữ chính từ sớm.
“Flix chủ động xin tham gia hộ tống đoàn đội của Flora đến phương nam vận chuyển đá ma thuật, ta còn cho rằng hắn đã thông qua điều này với con.”
Bỏ lại cô để đi làm nhiệm vụ bảo vệ nữ chính? Tên này lúc nào cũng có cách khiến cô phải phát hỏa mà. Thập Nhất nghiến răng:
“Con cũng muốn tham gia vào chuyến giao thương này.”
“Đừng làm loạn. Kalyn đã lo lắng và cầu xin vì con rất nhiều, nể mặt bà ấy nên ta mới thả con ra. Bây giờ mau chóng trở về nghỉ ngơi rồi đến thăm mẹ con đi.”
Nếu không phải vì tên bạn trai bỏ nhà đi thì cô còn muốn tiếp tục ăn ngon ngủ yên trong tù đây này!
“Con sẽ đi, thưa cha. Đây là thông báo của con, không phải xin phép đâu ạ.”
Gương mặt Claude bỗng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt dò xét hỏi cô:
“Xem ra tin đồn về việc tiểu thư nhà Amber gần gũi vượt mức với hiệp sĩ là thật rồi?”
“Trong dinh thự này đâu đâu cũng là người của cha, bây giờ cha mới hỏi câu này có phải hơi thừa rồi không?”
Mặc dù Thập Nhất thừa nhận nhưng Claude lại không có vẻ gì tức giận, vẫn dùng giọng điệu thong dong đáp lại:
“Được thôi, nếu con vừa ý hắn thì cứ việc chơi đùa như con muốn. Đợi Flix xong nhiệm vụ trở về, ta sẽ nói bên dưới bớt giao nhiệm vụ cho hắn. Còn bây giờ mau trở về phòng đi, ngoan ngoãn ở nhà cho đến ngày gia nhập tòa tháp.”
“Nếu cha không nghe rõ thì con xin phép nhắc lại. Ngay bây giờ con sẽ đến phương nam, chỗ mẹ con xin nhờ cha chăm sóc.”
Thập Nhất nói xong, không đợi Claude phản ứng đã xoay người bước đi. Chưa đi được mấy bước liền có hai người đàn ông từ đâu xuất hiện chặn đường cô, nhìn bộ áo choàng đen cùng khí thế mạnh mẽ, cả hai dường như đều là pháp sư lợi hại.
Miệng bọn họ cất lên chú ngữ, tạo thành ma thuật bao quanh Thập Nhất.
Từ phía sau truyền tới giọng nói lạnh băng của Claude: “Con có thể tùy ý ngang ngược xử trí hạ nhân, cũng có thể chơi trò tình ái cùng tên hiệp sĩ quèn, tất cả đều là bởi vì ta cho phép con làm những điều đó. Nhưng một khi con dám chống đối lại mệnh lệnh của ta thì… Esther, sự nhân nhượng của ta chỉ đến đây thôi.”
“Hai ngươi đưa tiểu thư về phòng rồi canh giữ cẩn thận cho ta.”
Dù có lợi hại cỡ nào, một đứa con gái không có mana vẫn phải khuất phục khi đứng trước pháp sư chân chính, Claude đã tự tin nghĩ như vậy, nhưng là trước khi ông ta nhận được tin tức Esther đã bỏ trốn.
“Phạch…” Claude tức giận ném xuống tập tài liệu, lông mày nhíu chặt thành đường thẳng băng: “Hai pháp sư cao cấp mà không canh giữ nổi một đứa con gái, các ngươi đang kể chuyện cười cho ta nghe phải không?”
“Xin lỗi gia chủ, đây là thất trách của chúng tôi. Nếu ngài ra lệnh, chúng tôi sẽ lập tức đuổi theo truy bắt tiểu thư và người thị nữ đã giúp tiểu thư trốn thoát.”
Claude dừng lại vài giây, vẻ mặt mưu mô như đang toan tính điều gì.
“Lần này “người đó” cũng đang có mặt ở phương nam đúng không?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Không cần đuổi theo nữa. Gửi thư đến cho Flix, nói với hắn rằng ta có nhiệm vụ mới cho hắn, là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành.”
Mặc khác, ở bên ngoài lãnh địa Amber, Thập Nhất đang cưỡi ngựa như bay chạy đến phương nam, đồng hành cùng cô là Susan bám sát theo sau. Tuy nhiên, sức lực của cô ta có vẻ đã cạn kiệt.
“Tiểu thư ơi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không?”
“Mới đó đã đuối rồi, sức chịu đựng kém vậy sao làm được việc lớn?”
Susan muốn khóc: “Chúng ta đi hơn một ngày trời rồi đó tiểu thư ơi, ngựa cũng không chịu nổi chứ đừng nói là người. Híc… Tiểu thư an tâm nghỉ ngơi một chút đi. Chúng ta đã ra khỏi lãnh địa từ lâu, nếu gia chủ muốn đuổi bắt thì pháp sư đã sớm xuất hiện.”
Nhìn gương mặt trắng bệch của Susan, tốc độ ngựa Thập Nhất chậm lại, cuối cùng hai người dừng lại bên đường. Trong thời gian Susan nghỉ ngơi lấy lại sức, Thập Nhất vẫn ngồi trên yên ngựa, hướng mắt nhìn về phía nam.
Trông thấy cô như vậy, Susan không nhịn được mà hỏi: “Sao tiểu thư phải vội vàng đến phương nam thế? Giờ này phu nhân ở nhà chắc đang rất lo lắng cho người đấy.”
“Đừng tò mò chuyện của ta. Nếu muốn làm việc dưới trướng ta thì hãy cư xử thông minh hơn đi.”
Susan vẫn chưa thể quen với thái độ lạnh nhạt của Esther, chỉ có thể ấm ức cúi đầu: “Vâng, xin lỗi tiểu thư.”
Đợi khi Susan nghỉ ngơi vừa đủ, Thập Nhất lập tức kéo đối phương cưỡi cùng một con ngựa với mình.
“Như thế này ngươi sẽ không cần tốn sức nữa nên từ giờ đừng có yêu cầu nghỉ ngơi.”
“Tiểu thư, người-”
“Hí…”
Tiếng ngựa chạy như bay trên đường rừng vắng vẻ, Susan hoảng hốt ngồi trong lòng cô gái thậm chí còn mảnh mai hơn cả mình. Mới đầu, bởi vì muốn giữ khoảng cách nên cô phải gồng mình căng thẳng, dần dần, vì quá mệt mỏi, Susan hoàn toàn dựa vào người phía sau rồi ngủ quên lúc nào không hay.
[Chà chà… Thập Nhất, có phải cô đã quên nhiệm vụ của mình rồi không? Nhìn thế này ta còn tưởng hai cô gái bỏ trốn vì tình yêu bị ngăn cấm không đấy.]
[Nghe cũng hay. Sao ngươi không tự mình viết tiểu thuyết luôn đi?]
[Khụ… khụ…]
Thập Nhất chỉ đáp chơi nhưng con thỏ nào đấy lại đột nhiên ho sặc sụa như bị dẫm phải đuôi.
[Ta là Đại Thần đấy! Công chuyện bộn bề, hơi đâu mà đi viết tiểu thuyết này kia!]
[Công chuyện bộn bề? Hờ… nói thử xem ngươi còn việc gì khác ngoài việc đi rình mò ta vậy?]
[Hừ… Ta không rảnh đôi co với cô. Nhắc nhở cô đừng có thấy đối phương xinh đẹp quyến rũ mà bị mờ mắt, cô ta là mục tiêu trả thù của cô đấy.]
Có lẽ trước đây Thập Nhất sẽ thật sự than vãn rằng đây là một nhiệm vụ khó khăn, vậy mà không biết từ khi nào, cô thậm chí còn chẳng nhận ra việc Susan có kiểu nhan sắc chuẩn gu mình thế nào.
Là bởi vì sự quan tâm của cô đã hoàn toàn chỉ tập trung vào “Hắn” sao? Đột ngột nhận ra điều này khiến Thập Nhất không khỏi bất ngờ.
Thu lại vẻ mặt thất thố, cô giả vờ lộ ra đôi mắt háo sắc, giọng điệu tiếc nuối:
[Một cô gái xinh đẹp, ngực lớn lại còn có đầu óc, ta cảm thấy mình không nỡ ra tay.]
[A… Đúng là nữ nhân xấu xa, có mới nới cũ! Nói cho cô biết, nếu việc trả thù không khiến nguyên chủ hài lòng thì đừng hòng nhận được kẹo, đến lúc đó cô chắc chắn sẽ bị đào thải, hồn phi phách tán.]
[Bây giờ chúng ta cùng một phe rồi. Ngươi định trơ mắt nhìn ta chết à?]
[Việc này cũng không phải ta muốn giúp liền có thể giúp. Cô biết thứ kẹo ấy được làm từ đâu không?]
[Ta biết.]
[Hả? Cô biết?]
[Phải...]
Những viên kẹo có vẻ tầm thường kia không chỉ chứa đựng linh khí mà còn là thức ăn bổ dưỡng đối với cô, là linh hồn của chính những nguyên chủ muốn cải lại số mệnh hay thực hiện điều tiếc nuối. Bởi vì biết rõ cái giá phải trả của họ nên dù lười biếng thì Thập Nhất vẫn ráng thực hiện những tâm nguyện ấy.
[Nói là đi cứu vớt thế giới nhưng ta có khác nào một ác ma trao đổi với con người bằng chính mạng sống của họ. Cho nên thỏ ngốc, ngươi nghĩ một người như ta đủ tư cách để làm Chủ Thần sao?]
Đối phương vậy mà không thể mở miệng nói gì.
[Thế mới nói sư phụ ta hợp tác với ngươi vì lý do này ngay từ đầu đã là sai lầm rồi. Một con ma dù có được khoác lên chiếc áo cà sa thì cũng không thể biến thành phật.]
Lần nào kết thúc hội thoại với cô Đại Thần cũng không mấy vui vẻ vì thất bại nhưng lần này nó đặc biệt cảm thấy nặng nề.
Chú thỏ đang nằm ôm quả cà rốt trong không gian trắng bỗng nhiên ngồi dậy, dương đôi mắt ngọc nhìn vào hình ảnh cô gái trên đám mây.
Dường như nó nhìn thấy ở cô gái kia có bóng dáng vị chủ nhân của nó.
Đại Thần hoảng hốt đưa chân trước dụi mắt, lại đem cà rốt lên gặm lấy gặm để, trấn an tinh thần:
“Nữ nhân xấu xa như cô ta sao có thể so sánh cùng chủ nhân đáng kính chứ! Mình điên rồi!”
“Này, ngươi không thể nói xấu sư đệ của ta như vậy đâu.”
Âm thanh vang lên cùng sự xuất hiện của nam nhân áo trắng trong không gian.
“Sở Nhất? Ngươi vẫn còn sống hả?”
“Xin lỗi vì trở về hơi muộn nhé? Làm ngươi lo lắng rồi đúng không?”
“Hừ… mắc mớ gì ta phải lo lắng cho ngươi chứ? Là Thập Nhất cứ hỏi han ta về ngươi thôi.”
Mặc dù lời nói có vẻ vô tâm nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời của Đại Thần liền biết nó thật sự đang hưng phấn thế nào.
Sở Nhất ngồi xuống ôm nó lên, vừa vuốt ve bộ lông trắng mềm mượt vừa kể về những gì hắn làm suốt mấy ngày rời khỏi Thần điện.
Trông thấy mu bàn tay của Sở Nhất để lại vết sẹo mờ mờ, Đại Thần có chút chột dạ:
“Thần lực của ngươi đi đâu rồi mà một vết thương nhỏ cũng không thể trị hết là sao?”
“Ta thấy nó khá đẹp nên để lại làm kỷ niệm đó chứ. Đại ngốc, ngươi là đang hối hận vì đã cắn ta đúng không? Ôi… Đáng yêu quá đi!”
Sở Nhất chu môi muốn hôn một cái, bị bàn chân nhỏ của Đại Thần tát bốp vào miệng:
“Nam nhân vô sỉ, mau tránh ra. Ta không phải thú cưng của ngươi.”
“Ha ha… được rồi. Không giỡn nữa, ta có việc cần liên lạc với sư đệ, ngươi có thể kết nối cho ta không?”
“Rầm…Choang...”
Sở Nhất vừa nói xong thì từ đám mây theo dõi phát ra âm thanh rất lớn.
Hình ảnh cô gái nhỏ đang đấu kiếm cùng người đàn ông cường tráng làm Sở Nhất thích thú: “Kiếm pháp của con người cũng tốt quá nhỉ?”
“Tốt cái *beep*!” Đại Thần tức giận tát đầu cái tên vô tri Sở Nhất: “Đó chính là sư đệ ngươi và chủ nhân của ta đấy!”
“Hả???”
Hai người trợn mắt nhìn cuộc chiến dữ dội đang diễn ra, rốt cuộc đã có chuyện gì mà hai người đó lại đánh nhau như kẻ thù không đội trời chung vậy?