Mặc dù nam chính đã nói với Lâm Hinh là giúp Nghiên Nhi, nhưng dù sao nam chính cũng là tổng giám đốc tập đoàn, còn Nghiên Nhi là nhân viên của hắn. Một nhân viên khi phạm lỗi với cấp trên thì không phải nói bỏ qua là bỏ qua.
Đoạn video mà Thập Nhất đánh ngã Cao Lãng đã được người của hắn xử lý cắt đi rồi, còn đoạn video của Hạo Viễn thì hắn không ngăn cản báo chí tung nó ra.
“Tôi xin lỗi vì đã hành động bạo lực với Cao tổng.”
Là Thập Nhất sai trước nên cô không có ý kiến gì với hành vi của Cao Lãng. Cô không phải nữ chính nên tất nhiên sẽ không nhận được sự rộng lòng tha thứ của nam chính.
“Nhưng mà... lần sau anh cũng đừng chạm vào tôi.”
Có ai đi xin lỗi lại dùng thái độ như cô gái trước mặt này không hả?
“Cô là đang muốn xin lỗi hay đang muốn âm thầm đổ lỗi cho tôi đấy?”
“Tôi đang nghiêm túc xin lỗi anh.”
Nhưng đúng là nếu hắn ta không động vào cô thì đã không có chuyện gì xảy ra mà.
Ai bảo hắn ta vừa là nam chính vừa là ông chủ chứ. Chỉ tội nghiệp cho thân phận nhân vật phụ kém cỏi của Thập Nhất cô.
“Anh có định phong sát tôi không?”
Câu hỏi thẳng thừng của Thập Nhất làm Cao Lãng thấy sai sai. Hắn cứ cảm thấy cô gái này không hề có ý hối lỗi chút nào.
Nhưng mà em trai hắn có thể còn phải nhờ vào cô gái này. Tạm thời như vậy thôi, đoạn video kia hắn không giúp cô cản lại đủ cho cô bài học rồi.
“Không phong sát. Sáu ngày nữa là hợp đồng giữa tôi và cô kết thúc.”
Hợp đồng mà nam chính nói đến là về Cao Tử. Hai tháng này, tuần nào Thập Nhất cũng được sắp xếp gặp cậu ta một lần.
Mấy ngày nữa Cao Lãng sẽ đưa em trai đi kiểm tra xem cô gái này có thật sự giúp ích cho em trai hắn hay không.
“Tôi chỉ nhắc cho cô nhớ thôi. Được rồi. Đi về đi.”
Lúc Thập Nhất bước ra cô lập tức nhận được rất nhiều câu hỏi từ Văn Tề, anh ta hy vọng cô gái này sẽ không phát ngôn câu nào khiến cho tình hình tệ hơn.
“Không sao, Cao tổng không có ý định phong sát tôi đâu. Đi về thôi.”
Lúc chiếc xe đi ngang qua cổng chính, Thập Nhất nhìn thấy một nhóm người mang với những dòng chữ mắng chửi. Hình ảnh rất quen thuộc, không có gì bất ngờ.
“Bên Hạo Viễn anh định giải quyết thế nào?”
“Còn thế nào nữa, chỉ có thể xin lỗi anh ta, nhờ anh ta đăng bài đính chính.”
“Không cần xin lỗi anh ta đâu. cả Instagram của tôi cũng không cần đăng gì. Vài ngày nữa mọi chuyện sẽ ổn thỏa.”
Văn Tề không hiểu ý của cô, bây giờ nếu im lặng chẳng khác nào thừa nhận mấy lời đồn đoán linh tinh, thậm chí còn có người ác ý nói Thập Nhất vì không quyến rũ được người ta nên mới nổi giận đánh người.
“Hạo Viễn đó sắp tiêu rồi.”
Thập Nhất trù ẻo người ta không biết có hiệu nghiệm không nhưng cô thì sắp tiêu thật rồi!!!
Tại sao cô chỉ muốn đi mua thức ăn thôi mà cũng gặp phải phiền phức thế này?
Tại quầy rau ở siêu thị lúc này có một người đàn ông cầm dao đặt lên cổ của người mặc đồ nhân viên siêu thị, giọng anh ta tràn đầy tức giận:
“Tất cả tránh ra, nếu không tao sẽ giết hết. Nhanh, nhanh gọi chồng mày ra đây. Gọi tên khốn đó tới đây!”
Người phụ nữ sợ hãi đến phát khóc, run rẩy dùng điện thoại gọi điện cho ai đó. Nhưng anh chồng kia còn chưa đến thì cảnh sát đã đến trước rồi.
Bọn họ đang hết sức khuyên bảo anh ta đừng làm chuyện dại dột. Nhưng tâm trạng kích động của anh ta chẳng hề lọt tai nổi mấy lời đó.
“Bọn mày không bị mất con như tao thì làm sao mà hiểu được hả? Mau, mau gọi thằng khốn đã tông con tao ra đây. Giết người xong mà vẫn có thể ung dung như vậy sao? Pháp luật gì chứ. Khốn kiếp!”
“Cái đó…”
Giữa tình thế nguy hiểm như lúc này, giọng nói một cô gái nhẹ nhàng vang lên. Cô bước ra từ đám đông vây quanh nhìn về phía người đàn ông cầm dao.
“Anh khi nào thì mới xong vậy? Tôi chờ nãy giờ đã 30 phút rồi.”
Thập Nhất nhìn về quầy rau phía sau lưng anh ta:
“Hôm nay tôi muốn ăn lẩu.”
Ăn lẩu mà không mua được rau cô thật sự sẽ tiêu đó!!!
Người phụ nữ mà anh ta đang giữ lại chính là nhân viên cân tại quầy rau, không có cô ấy thì mua hàng kiểu gì?
“Hay là anh thả người cho tôi mua rau xong rồi bắt lại đi. Tới lúc đó tôi phụ anh một tay cũng được.”
Người đàn ông nhìn cô gái xuất hiện nói những điều vớ vẩn, cô ta nghĩ hắn là người ngu sao? Thả ra để cảnh sát tới bắt tôi sao?
Người đàn ông kích động, càng kề dao lại gần cô nhân viên hơn. Một vệt máu đã chảy dài trên cổ cô.
“Mau gọi tên khốn kia đến. Tại sao hắn vẫn chưa đến hả?
“Còn tại sao nữa, hắn tất nhiên là không dám đến. Đến để cho bị anh giết sao?”
Thập Nhất bình tĩnh giải thích trong ánh mắt trợn tròn của đám cảnh sát. Cô gái này là ai vậy? Tới đây để phá đám bọn họ sao?
“Ở đây đông người như vậy, nhìn thấy mấy cái điện thoại kia không? Chắc chắn đều đang phát trực tiếp đấy. Tên đó thấy vậy còn dám đến đây à?”
Đám cảnh sát trợn mắt, thật muốn chạy tới bịt miệng cô gái, nhưng cô ta vẫn không hề nhìn tới ánh mắt của bọn họ mà còn bước chân đi tới, vừa bước tới vừa nói những điều kích động khác:
“Muốn làm việc xấu thì phải tìm chỗ kín kín một chút chứ? Giết người xong còn có thể giấu xác. Bây giờ anh vừa không gặp được người, còn chuẩn bị cảnh sát còng tay. Sao hả? Thấy hối hận chưa?”
Người đàn ông nhìn cô gái đang đi tới hét lớn:
“Dừng lại nếu không tôi sẽ giết cô ta?”
“Ồ. Vậy là anh không muốn trả thù cho con của mình nữa sao? Bây giờ giết cô ta chắc chắn sẽ bị đám cảnh sát kia gô cổ. Tội giết người cũng mười mấy, vài chục năm. Đợi anh ra tù có khi tên hung thủ cũng xanh cỏ rồi đấy? Nhưng nếu anh thả cô ta ra, với tội cố ý gây thương tích nhưng chưa có hậu quả gì lớn sẽ chỉ bị phạt tù từ vài tháng đến một năm. Ra tù anh lại có thể lén lút đi đến chỗ người hung thủ kia giết chết hắn. Dùng cái đầu của anh rồi nghĩ xem có nên giết cô ta không?”
Thập Nhất vừa nói cũng vừa di chuyển chậm chậm đến gần anh ta hơn. Lúc nói ra câu cuối khoảng cách giữa hai người là hai mét.
Những lời của cô quả thật rất cực đoan, nhưng người đàn ông với mong muốn trả thù kia lại hiện lên sự giãy dụa trong ánh mắt.
“Nếu là tôi, cô cũng sẽ giết tên đó sao?”
“Không, tôi sẽ không làm như ông đâu.”
Trước ánh mắt nghi hoặc của người đàn ông, cô gái mang gương mặt xinh đẹp dịu dàng lại nói ra những lời kinh khủng, tàn bạo nhất:
“Giết sao? Vậy thì quá dễ dàng rồi. Lấy máu… Lóc da... xẻ thịt… khiến người ta muốn chết cũng không chết được. Chỉ có thể từ từ nếm trải cảm giác đau đớn tột cùng. Như vậy thì mới gọi là trả thù.”
Ánh mắt của cô gái lúc này vẫn tĩnh lặng như cũ nhưng lại khiến người đàn ông đối diện phải nổi da gà. Bàn tay cầm dao của ông ta run một cái.
Keeng… con dao đã rơi xuống đất.
Đám cảnh sát nhanh chóng chạy tới chế trụ ông ta rồi đem đi. Cho đến lúc mọi chuyện kết thúc, cũng không nhìn thấy người chồng kia xuất hiện.
Cô nhân viên được cứu thoát ngồi trên nền nhà thẫn thờ rơi nước mắt.
“Chồng tôi thật sự sẽ không tới đây sao?”
Thập Nhất ngồi xổm xuống, đặt một túi rau vào tay cô nhân viên:
“Trong cuộc gọi lần hai, chồng cô thở rất dữ dội. Bây giờ là giờ tan tầm nên rất dễ bị kẹt xe. Anh ta chắc chắn đang cố hết sức để chạy nhanh đến đây với cô. Cho nên là… trong lúc đợi thì cân rau cho tôi nhé?”