Biên giới phía nam của đế quốc Amanda tiếp giáp với đất nước láng giềng Lagas, là đất nước được trị vì bởi một vị vua nổi tiếng bạo lực và độc ác nhất. Nhân vật phản diện lớn nhất của thế giới này, người có thực lực ngang ngửa với nam chính. Tên của hắn là Leon DiCaprio.
Suốt mấy trăm năm qua, ba đế quốc cùng tồn tại mặc dù không hề hòa hợp và vẫn luôn xảy ra tranh chấp, nhưng nó được diễn ra một cách âm thầm và các nước đều kìm hãm lẫn nhau. Nhưng từ khi Lagas do Leon DiCaprio lên trị vì thì những trận chiến xung đột trực diện bắt đầu xảy ra.
Nhân vật cuồng khát chiến tranh ấy, lại có thể mang vẻ ngoài của một thiếu niên tươi mới, trẻ trung, vô hại. Và lúc này, Leon lại đang đứng trước mặt tất cả anh hùng, bên cạnh nam chính Henry với một cái họ giả.
“Đây là Leon Marona, người đã thông qua tuyển chọn và trở thành thành viên mới của sư đoàn anh hùng, từ hôm nay, cậu ấy sẽ trực thuộc đội nhiệm vụ của ta.”
Thành viên vừa mới gia nhập đã lập tức được vào đội giỏi nhất, khiến cho không ít người nhìn hắn bằng con mắt tò mò. Bên cạnh đó, bởi vì vẻ ngoài lấp lánh của mình, Leon nhanh chóng nhận được cái nhìn thiện cảm của số ít thành viên nữ còn lại.
Thập Nhất đã sớm đoán ra hắn là boss phản diện từ khi nghe thấy cái tên Leon nên cô không bất ngờ chút nào.
Mọi người xung quanh đều đang hỏi về siêu năng lực của Leon. Câu trả lời của hắn chính là: “Tốc độ và cơ bắp.”
Thập Nhất biết đó chỉ là lời nói dối, siêu năng lực của hắn không chỉ có như vậy. Trong thế giới này, hắn là người mà không một ai biết được tuổi tác thật của hắn.
Một con người có thể thu nhỏ, biến lớn cơ thể, thay đổi gương mặt theo độ tuổi mà hắn mong muốn. Một năng lực hiếm có duy nhất giống như nam chính. Nhưng rõ ràng, năng lực này của Leon không hề mang lại sức chiến đấu.
Trong cốt truyện, hắn ta cũng mang thân phận giả để đột nhập vào sư đoàn và gây ra rất nhiều rắc rối cho nơi này. Sau khi bị Henry phát hiện ra thân phận, Leon mới trở về đế quốc Lagas và bắt đầu phát động chiến tranh với Amanda.
Với những thông tin mà mình thu thập được, Leon đã từng chiếm ưu thế trong cuộc chiến, nhưng sau đó vẫn bị đánh bại bởi nam chính. Tuy nhiên, sau khi Henry bị Julia giết chết, Leon lại một lần nữa xuất hiện, sự xuất hiện của một vị vua tàn bạo chỉ càng khiến cho cục diện thêm rối ren. Có thể nói, ngoại trừ cái chết của nam chính thì hắn cũng là một trong những lý do khiến thế giới này sụp đổ.
Và nhân vật phản diện khát máu Leon DiCaprio này đang đi thẳng đến chỗ cô với nụ cười ấm áp.
“Chị gái tảo biển, từ bây giờ chúng ta là đồng đội rồi. Xin được chỉ giáo.”
“Ta không thích chỉ giáo cho ngươi.”
Thập Nhất vừa đáp lời xong, thì một giọng nói nữ từ bên cạnh đã vang lên: “Leon, không phải người nào cũng có thể chỉ giáo cho cậu đâu.”
Leon nhìn sang người vừa mới lên tiếng, nở nụ cười tươi như hoa với cô ta: “Vậy chị có chỉ giáo cho ta không?”
Là nữ nhân, bất kỳ ai cũng sẽ có thiện cảm với một anh chàng nhỏ tuổi, có gương mặt đẹp trai và thân thiện như vậy.
“Tất nhiên rồi. Mặc dù khác đội nhưng chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt khi tập luyện và làm các nhiệm vụ đó. Tôi tên là Sela. Chào cậu.”
“Vậy sao? Nhưng ta không cần một con khỉ chỉ giáo đâu.”
Leon đáp xong liền quay đầu, còn cô gái Sela đó thì từ ngỡ ngàng đến tức giận và cuối cùng chỉ có thể hậm hực quay mặt đi.
Thằng nhóc này hình như có sở thích đặt biệt danh cho người khác thì phải.
Ánh mắt của Leon một lần nữa chỉ nhìn về Thập Nhất: “Chị gái tảo biển vẫn còn giận vì ta nói chị xấu sao? Là anh hùng mà nhỏ nhen quá đấy. Mặc dù chị xấu nhưng ta không có chê chị đâu.”
Đã không chê thì tại sao cái miệng hắn vẫn xuất hiện nhiều từ xấu như vậy hả?
“Ngươi có thể ngậm miệng lại chưa?”
“Chị thật hư hỏng, chỉ toàn nói những câu thô tục thôi. Là công nương Dixon, chị không thể giả vờ đoan trang quý phái được sao?”
Cái tên Leon này, coi bộ đã điều tra cả thân phận của cô luôn rồi.
Thập Nhất không rảnh để tranh luận với hắn, cô quay đít đi làm nhiệm vụ của mình. Nhưng xui xẻo cho Thập Nhất là trong đám làm nhiệm vụ hôm nay đã vừa bổ sung thêm thành viên mới Leon đó.
Nhìn phiền phức số một nam chính, phiền phức số hai nữ chính giả và phiền thức số ba boss phản diện ở chung một tổ hợp, cô thật sự không muốn đi làm nhiệm vụ này chút nào.
Trước khi Thập Nhất lên ngựa còn có nữ phụ Anna lúng ta lúng túng đi đến, hình như là muốn xin lỗi và cảm ơn cô về việc hôm qua.
“Lời xin lỗi ta chấp nhận. Còn cảm tạ thì không cần đâu, lúc đó là do ta không tránh kịp thôi.” Thập Nhất nói xong liền nhảy lên ngựa, chạy như bay ra khỏi lâu đài.
Nhiệm vụ lần này của cô liên quan đến một nhóm anh hùng đã đi làm nhiệm vụ cách đây nhiều ngày. Mặc dù đã quá thời hạn báo cáo nhưng sư đoàn vẫn không nhận được tin tức gửi về từ bọn họ.
Vì dự đoán tính chất nguy hiểm của nhiệm vụ nên Henry đã huy động số lượng anh hùng nhiều hơn bình thường, với khoảng hơn hai mươi người.
Nơi mà họ cần đến cách khá xa kinh đô, giữa những lúc nghỉ ngơi, sẽ luôn có một cô gái đi đến đưa nước hoặc đồ ăn cho Thập Nhất một cách đầy quan tâm.
“Anna, cô không cần phải làm những việc này. Ta sẽ không vô cớ nhận đồ của người khác.”
Anna nghe vậy liền lộ ra dáng vẻ bối rối, còn chưa kịp thu tay lại thì đã có một bàn tay khác giật lấy túi bánh.
“Nếu chị ấy không nhận thì để ta nhận giùm cho.”
Nhìn thấy nụ cười của thiếu niên tươi tắn ấy, Anna cũng không tức giận nổi, chỉ đành nói: “Vậy cho cậu đấy.”
Nhận được bánh xong, Leon một câu cảm ơn cũng không thèm nói thêm với Anna, hắn quay sang nhìn Thập Nhất: “Chị gái tảo biển, ta đem bánh đến cho chị nè.”
Anna còn chưa kịp rời đi, cô nhìn cậu bằng ánh mắt không nói lên lời: “Đó... là bánh của tôi mà.”
“Chị Anna thật xấu tính, rõ ràng chị ấy đã nói cho ta rồi mà. Vậy bánh này phải là của ta chứ. Đúng không chị gái tảo biển?”
Thập Nhất nãy giờ cũng không phải mắt đui tai điếc, nhìn gương mặt không chút ngại ngùng của hắn mà chỉ muốn cạn lời.
Leon lấy ra từ trong túi một chiếc bánh giống như bánh quy, đưa đến trước miệng cô: “Chị gái táo biển ăn bánh liền hết giận ta nha. Mặc dù chị xấu, nhưng vẫn đẹp hơn chị gái này nhiều.”
Chị gái này cũng chính là nói đến Anna đang ngơ ngác bên cạnh, cô tức giận bừng bừng nhìn Leon, muốn nói xấu người khác thì cũng đợi người ta rời đi đã được không?
Đằng nào cũng bị nói là xấu tính rồi, Anna lập tức đưa tay lên muốn lấy lại túi bánh của mình, nhưng Leon làm gì để cho cô có cơ hội ấy. Đã vậy cậu ta còn trốn sau lưng Thập Nhất làm mặt đáng thương: “Chị Anna muốn đánh ta kìa, chị nhất định phải bảo vệ ta nha.”
Thập Nhất nhìn cái cảnh ấu trĩ này đột nhiên lại nhớ tới thằng ngốc và một cô gái trong thế giới nào đó, thường xuyên ở trước mặt cô chí chóe như vậy.
Cũng may là hiệu lệnh tiếp tục lên đường của nam chính đã vang lên, nếu không Thập Nhất thật sự cho rằng Anna sẽ mặc kệ tất cả mà đánh nhau với Leon luôn.
Nhìn thấy Anna phải hậm hức bỏ đi, Leon lập tức nở nụ cười thỏa mãn.
“Ngươi thích đi chọc tức người khác quá nhỉ?”
“Không có. Ta chỉ không thích cô ta thôi.”
“Tại sao?”
Leon nhún vai: “Không thích một người còn cần lý do sao?”
“Vậy ngươi cứ luẩn quẩn chọc điên ta cũng không có lý do à?”
“Sao chị lại nói vậy? Ta đâu có trêu chọc chị, ta là đang quan tâm chị mà.”
Quan tâm của hắn làm cô sợ rồi đấy.
“Ây… Chị đợi ta với. Hay chúng ta đi chung ngựa đi? Sẽ rất vui đó. Chị không muốn được ôm thiếu niên đẹp trai này trong lòng sao? Mặc dù ta chưa lớn lắm nhưng thứ cần có đều có hết rồi đấy.”1
Thập Nhất: Thứ cần có mà hắn nói là cái quỷ gì vậy hả?1